Kiên trì một phút đồng hồ, dù cho không đi ra được một mét thì cũng có thể thêm 10 điểm.
Đây cũng là ban thưởng cho những người này, bọn họ có thể kiên trì, không phác họa ra thần văn thì đó cũng xem là năng lực.
Người ở lại càng ngày càng ít.
...
"Còn chưa đi đến sao?"
Giờ phút này, Tô Vũ cũng có chút bối rối, hắn đã tiến vào huyễn cảnh rồi sao?
Rốt cuộc thì đây là huyễn cảnh hay là thôi miên, hoặc là cách thức khác, hắn hiện tại cũng không quá để ý, then chốt nhất thì hắn là chân thật nhưng vì sao đi tới đi lui mà vẫn chưa đi tới phần cuối?
"Thế giới bị phóng đại rồi?"
Tô Vũ suy tư một chút, hoài nghi có thể là không gian bị phóng to, thế giới của thần văn quá thần bí, hắn lại am hiểu không nhiều.
Đang muốn đi lên phía trước, ánh mắt Tô Vũ bỗng khẽ biến.
Phía trước vốn chỉ là một mảnh trắng xóa, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một đám yêu thú.
"Tình huống gì đây? Làm sao cảm giác hết sức tương tự với giấc mộng của ta nhỉ..."
"Đây là giả, khẳng định là giả, chúng ta còn ở trong phòng học, không có khả năng tồn tại yêu thú."
Lúc hắn đang nghĩ ngợi, bầy yêu thú kia bỗng nhiên đánh tới!
Lúc này, chữ “máu” trong đầu Tô Vũ bỗng nhiên hơi nhúc nhích một chút, sau một khắc, trước mắt Tô Vũ hiện ra thần văn đỏ tươi như máu!
Tiểu đệ chữ "Máu" của hắn chạy ra ngoài rồi!
Hắn không biết bên ngoài có thể nhìn thấy hay không nhưng hiện tại hắn cảm giác giống y hệt như trong mơ.
"Ừm?"
Tô Vũ hơi ngẩn ra, sau một khắc, hai mắt hắn chợt tỏa sáng, tiểu đệ chữ "Máu" phía trước bỗng nhiên hóa thành một thanh trường đao huyết sắc, Tô Vũ cầm đao, một đao đánh giết về phía đám yêu thú!
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, sau một khắc, một con yêu thú đi đầu bị hắn chém chết.
"Quá yếu..."
Ánh mắt Tô Vũ biến chuyển, so với đám yêu thú hung tàn trong mộng cảnh thì đám oắt con trước mắt hắn đây quá yếu đuối!
Yêu thú trong mộng giết hắn hệt như giết gà, nhưng tại nơi này, hắn giết yêu thú lại dễ dàng như trở bàn tay, chúng quá nhỏ yếu.
Tô Vũ dám thử, cũng là bởi vì đám yêu thú trước mắt không mang đến cho hắn bất cứ cảm giác uy hiếp gì.
Hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm bất cứ lúc nào mình cũng sẽ bị giết như trong mộng.
Tiểu đệ chữ "Máu" hoá hình trường đao, chém giết yêu thú, giống như muốn hút máu, kết quả... căn bản là không có máu để hút.
Bất quá Tô Vũ cảm giác nó vẫn hút được một chút đồ vật, cụ thể là cái gì thì hắn lại không rõ ràng.
...
Mà ngay khi hắn đang chém giết yêu thú, tiểu đệ chữ "Máu" tham lam hấp thu đồ vật, nghiên cứu viên Hoàng lại giật mình chấn động một chút, sau một khắc anh ta nhìn về phía Tô Vũ, nhịn không được phì cười: "Thú vị, tiểu tử này vẽ ra thần văn gì nhỉ, chỉ sợ là có đặc tính thu nạp, vừa mới hấp thu một chút ý chí lực của ta..."
Xương cốt thư tịch có thể mở ra, dĩ nhiên là do anh dùng ý chí lực để mở, vừa mới rồi ý chí lực lại bị hút về phía Tô Vũ bên kia.
Mặc dù rất ít ỏi, đối với anh mà nói cơ hồ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được.
Trong nháy mắt nghiên cứu viên Hoàng liền có suy đoán, thần văn của Tô Vũ ắt hẳn có đặc tính thu nạp nhất định nên ý chí lực của anh mới bị nó hấp thu.
Vừa nói xong, nghiên cứu viên Hoàng thấy Ngô Lam giống như có chút sợ hãi, lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, ánh mắt khẽ động, sau một khắc, anh đột ngột truyền âm cho nàng: "Giả đấy, Ngô Lam, Tô Vũ đã ở ngay trước mặt ngươi, nhiều hơn ngươi 30 điểm, ngươi muốn xếp thứ hai à, không thấy mất mặt sao?"
"..."
Tôn trưởng phòng trừng mắt liếc anh ta một cái!
Nghiên cứu viên Hoàng bật cười, vờ như vô tội, "Ta kích phát ý chí của các học viên chút thôi, nhiều điểm hơn là chuyện rất tốt mà, đây chỉ là sát hạch, nếu lúc này mà sợ thì ta lo lắng về sau bọn chúng sẽ bị phế bỏ."
Tôn trưởng phòng lạnh lùng nói: "Giám khảo không được nhúng tay tới chuyện sát hạch của học viên, Hoàng Thắng, trước đó ta đã cảnh cáo ngươi rồi! Dục Cường thự sẽ kiến nghị Văn Minh học phủ phạt ba năm bổng lộc của ngươi. Nếu ngươi dám tái phạm nữa thì ta sẽ kiến nghị đưa ngươi tới đoàn tiên phong của Trấn Ma quân ba năm!"
Nghiên cứu viên Hoàng cứng đờ cả người, có chút đắng chát, "Tôn Xử, ta... chỉ nói một câu thôi mà..."
"Còn dám giảo biện, có tin ta báo cáo lên Dục Cường thự, hủy bỏ tư cách trợ lý nghiên cứu viên của ngươi luôn không?"
Hoàng Thắng không dám nói thêm nữa, lộ vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ.
Lưu Hồng ơi là Lưu Hồng, lần này ngươi phải bồi thường tổn thất cho ta rồi.
Tổn thất quá lớn!
Kỳ thật anh ta cũng không dám gian lận hay chèn ép cái gì, dù sao giám khảo không chỉ có mỗi mình anh ta, bất quá vừa rồi anh chẳng qua là hơi nhắc nhở Ngô Lam một câu, vị thiên kim Ngô gia kia đã phác họa thần văn hoàn chỉnh, không nên yếu ớt như vậy.
Kích phát ý chí chiến đấu của nàng mà thôi, nghiêm chỉnh mà nói... kỳ thật không tính gian lận, Ngô Lam đi bao xa thì đó cũng là năng lực của chính nàng.
Bất quá dưới loại trường hợp như vậy, giám khảo âm thầm nhúng tay thì lại là điều tối kỵ, nếu không phải anh ta chưa đích thân ra mặt thì chỉ sợ Tôn trưởng phòng đã có thể bắt bí anh ta ngay tại hiện trường rồi.
Ngô Lam vốn đã đi đại khái sắp được 15 mét, thêm điểm cũng chừng 150 điểm, lại thêm điểm số trước đó thì nàng đã kiếm được tổng cộng 805 điểm, xem như đạt đến trình độ tối thượng đẳng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó Ngô Lam mới chỉ thượng trung, nhưng lần này lại có vẻ cực kỳ tự tin.
Bất quá 800 điểm chẳng qua là khó khăn lắm mới xem như đủ để xếp loại, so ra thì vẫn kém một chút với những nhân vật yêu nghiệt.
Mặc dù như thế, một học viên tối thượng đẳng tại học phủ thì cũng là thiên tài cấp cao nhất.
Mà lúc này, lời của Hoàng Thắng dường như có tác dụng, Ngô Lam nghe thấy lập tức bèn kích động, nàng... sắp thua ư?
Không có khả năng!
Sau một khắc, Ngô Lam bỗng nhiên nhắm mắt, khoa tay múa chân, cũng không biết nàng gặp cái gì, mãnh liệt nện về khoảng không phía trước, trong chớp mắt thế mà lại đi thêm được chừng 2 mét.
Tôn trưởng phòng lại nhìn về phía Hoàng Thắng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Nàng được nhiều thêm 20 điểm, bằng không vừa rồi Ngô Lam hẳn là đã không chịu nổi.
Hoàng Thắng quay đầu không nhìn y, bởi vì một câu mà anh ta cũng mất đi ba năm tiền lương, vị sư huynh kia vẫn còn muốn trừng mắt với mình... đúng là bắt nạt người mà!
Bên cạnh, lão giả của Cửu Thiên học phủ chỉ cười cười mà không nói lời nào.
Ông không có hứng thú với Ngô Lam, nàng nhất định sẽ tới Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Còn về phần Tô Vũ thì ông lại vô cùng hứng thú.
Giờ phút này Tô Vũ đã đi được tầm 10 m, hắn cũng đã vượt qua Chu Thiên Kỳ, Chu Thiên Kỳ cũng đi sắp được 10 m, lúc này chỉ ở sau Tô Vũ một bước nhỏ.
Mà hiện tại, các học viên khác cơ hồ đều không thể chịu nổi được nữa.
Lục tục, những học viên ấy đều bị giám khảo mang ra ngoài.
Lúc Lưu Nguyệt thanh tỉnh thì nàng mới biết mình chỉ đi được 3 mét, chờ khi thấy trong trường thi chỉ còn lại mấy người Tô Vũ, Lưu Nguyệt than nhẹ một tiếng, có chút hâm mộ cũng có chút ghen tỵ.
Tô Vũ, nàng biết hắn từ rất lâu.
Trước đây, Tô Vũ mặc dù cũng hết sức xuất sắc, nhưng so với các thí sinh Nam Nguyên muốn thi vào Văn Minh học phủ, nàng vẫn luôn xếp số một, Tô Vũ chỉ đứng thứ hai.
Mà lần này Văn Minh học phủ sát hạch, khóa văn hóa của nàng là 240 điểm, cảnh giới 63 điểm, cửa ải cuối cùng sát hạch được thêm 30 điểm, tổng cộng là 333 điểm, xếp loại trung đẳng, nhưng khoảng cách với Tô Vũ lại là quá xa.
Điểm công lao của nàng là con số không, tại Nam Nguyên, một học viên Khai Nguyên tứ trọng như nàng căn bản không có chỗ để kiếm điểm công lao.
Hơn 300 điểm, xếp loại trung đẳng, nếu so với các thi sinh Nam Nguyên năm ngoái thì nàng đã hết sức ưu tú.
Những năm qua, học viên Nam Nguyên vào trung đẳng phải mấy năm mới có một người.
Mà năm nay, lại có thêm một người tên Tô Vũ, bây giờ không tính cửa ải này thì hắn cũng đã xếp vào thượng đẳng, khoảng cách với nàng càng lúc càng lớn.
Lưu Nguyệt cảm thấy cực kỳ mất mát, nàng không dừng lại mà cấp tốc rời khỏi trường thi, trong lòng không thiếu được một phen gợn sóng.