Mục lục
Vạn Tộc Chi Kiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Trung Hòa nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt nhìn thoáng qua chỗ Tô Vũ. Ông cũng không nói nhảm, cấp tốc bùng nổ thần văn, phong cấm mấy người kia lại, không cho Trương Vũ cơ hội mở miệng lần nữa.

Cái gì mà động lòng xấu xa, cái gì mà chỉ nghĩ cướp tiền… Ông chẳng nghe lọt chữ nào cả.

Giờ khắc này, mấy người Trương gia Bắc khu bọn họ chính là Vạn Tộc giáo!

Mặc kệ nhận định hay không nhận định thì kết cục cuối cùng chính là như thế!

Giết cũng tốt, bắt về thẩm vấn cũng tốt, ông đều muốn chủ đạo, miễn cho bản thân lâm vào thế bị động, một khi để Trương Vũ mở miệng khai báo lung tung, ai quản thực hư thế nào, chỉ bằng vào cái thân phận phản đồ hiện tại thì cũng đủ kéo tới phiền phức ngập trời cho gia tộc nhà ông.

May mắn, vị Sơn Hải vừa mới nãy đang giám sát trên cao kia cũng tính là người của cùng hệ với ông.

Trương Trung Hòa nghĩ tới đây thì lại nhìn Tô Vũ, ánh mắt hơi khác thường.

Không nghĩ vị kia lại âm thầm đi theo hộ đạo cho tiểu đồng học này.

Là ý tứ của Hồ tổng quản, hay là quyết định của Hạ gia?

Bất kể là ai, Tô Vũ trong mắt ông bây giờ chính là một cỗ tiềm lực to lớn.

Đích thật là một người vô cùng thông minh!

Tô Vũ không hỏi gì, mặc kệ ông ra mặt xử lý, tùy tiện đáp ứng đem người giao cho ông, cái này chính là trí tuệ.

Cho nên dù ông có phải bỏ ra 5000 điểm công huân thì cũng vẫn thiếu hắn một món nợ ân tình.

Trương Trung Hòa bất giác lại nhìn về phía hai cỗ thi thể trên mặt đất, trong lòng càng thêm chấn động.

Giết Đằng Không!

Dưỡng tính trảm Đằng Không!

Năm đó Liễu Văn Ngạn cũng chỉ đến như thế.

Truyền nhân thế hệ này của đa thần văn nhất hệ thật sự quá mạnh, vả lại so với Liễu Văn Ngạn năm đó thì Tô Vũ lại càng biết điều hơn, điệu thấp hơn.

Năm xưa Liễu Văn Ngạn khoa trương vô cùng, kỳ thật xét ra thì cũng có quan hệ với hoàn cảnh lúc bấy giờ.

Khi đó, đa thần văn nhất hệ đều coi ông ta là lãnh tụ đời sau.

Đáng tiếc Tô Vũ sinh lầm thời, nếu đặt tại thời kỳ đa thần văn cường thịnh như mặt trời ban trưa, lúc này, chỉ sợ hàng loạt Đằng Không Lăng Vân đều sẽ cam tâm tình nguyện đi theo hắn, tôn hắn lên làm người nối nghiệp đời sau.

Những ý niệm này lóe lên một cái rồi nhanh chóng biến mất.

Trương Trung Hòa cười nói: "Tiểu bằng hữu ngày sau nếu có gì phiền phức, tùy thời đều có thể bảo Trương Hào tới tìm ta, chỉ cần là việc ta có khả năng thì tuyệt đối không chối từ!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trương Hào liền biến đổi.

Gia gia nói nghiêm trọng như vậy thì xem ra phần nhân tình ấy thiếu không nhỏ.

Tô Vũ cười hiền hòa: "Trương gia gia khách khí, ta cùng Trương huynh tình như thủ túc, là việc nên làm mà thôi!"

Trương Trung Hòa mỉm cười gật đầu, điều khiển ba người bị phong cấm và hai bộ thi thể kia trôi nổi đi theo, đoạn bảo: "Tiểu bằng hữu hôm nay vất vả rồi, A Hào, ngươi ở đây bồi A Vũ chuyện phiếm vài câu, ta còn phải lo xử lý mấy tên kia."

"Ta lập tức điều khiển nhân thủ, phong tỏa nhà của Trương Vũ rồi kê biên tài sản của lão, đến lúc đó, dựa theo giá trị thực tế thì sẽ cho người đưa qua cho tiểu bằng hữu!"

"Trương gia gia, ngài cứ lo việc đi, Trương huynh ở lại với ta là được rồi!"

Tô Vũ nở một nụ cười đầy thân thiện.

Trương Trung Hòa nhìn Tô Vũ rồi lại nhìn cháu trai nhà mình, trong lòng không khỏi cảm khái. Xưa nay ông vẫn luôn thấy A Hào văn võ song toàn, dù cho Triệu Thế Kỳ hay Hồ Thu Sinh là tử đệ đại gia tộc, thì Trương Trung Hòa cũng không cảm thấy cháu trai mình kém cỏi gì so với bọn họ.

Nhưng bây giờ nhìn lại, không phải nói A Hào là phế vật, có điều so với Tô Vũ thì đúng là khó tránh khỏi có chút thổn thức.

Trương Trung Hòa cũng không nói thêm cái gì, mang theo mấy người đạp không rời đi.

Trương Trung Hòa vừa đi, Trương Hào nhìn sang Tô Vũ một hồi, nửa ngày sau mới thở dài nói: "Khoảng cách càng lúc càng lớn!"

Quá kinh người!

Dưỡng tính trảm Đằng Không!

Một lần còn giết luôn hai tên, còn không phải là loại mới tiến giai, mà là Đằng Không tam trọng và Đằng Không ngũ trọng.

Tâm tình Trương Hào thật sự phức tạp.

Giờ khắc này, y phát hiện khoảng cách giữa mình và Tô Vũ quả thật rất lớn.

Tô Vũ cười khích lệ: "Cơ duyên xảo hợp mà thôi, ngươi cũng có thể! Trương huynh, chúng ta là một nhà, không phải sao?"

"Đúng vậy!"

Trương Hào cười, khẽ gật đầu.

Kỳ thật y cũng không yếu.

Y đã mở ra 6 cái thần khiếu, giờ phút này cũng đi tới dưỡng tính đỉnh phong, thân thể là Thiên Quân cửu trọng, gần nhất y không có ý định đánh bảng mà thôi, thật muốn đánh thì ba mươi vị trí đầu trên Bách Cường bảng đều không thành vấn đề.

Tân sinh đi đến một bước này đã là cực kỳ kinh diễm!

Điều này có quan hệ với thức hải bí cảnh, với công pháp mở ra thần khiếu mà lần trước Tô Vũ đưa cho y.

"Phải rồi, mong rằng Trương gia gia sẽ giúp ta giữ bí mật về chuyện ngày hôm nay một thời gian!"

Tô Vũ thấp giọng dặn dò: "Ngươi giúp ta chuyển lời với ngài ấy đi, chút hư danh ấy không có ý nghĩa nào! Sẽ chỉ làm đối thủ của ta, địch nhân của ta càng coi trọng hơn, ra tay càng tàn khốc hơn mà thôi!"

"Ta hiểu rõ!"

Cây mọc thành rừng!

Thời khắc này Tô Vũ thật sự chính là cái cây ưu tú nổi bật nhất.

Ngay tại trận trảm Đằng Không!

Tin tức này truyền đi, sợ rằng sẽ dẫn tới Đại Hạ phủ chấn động.

Không giống như Địch Phong, tuy rằng gã cũng giết được một vị Đằng Không, nhưng người nào cũng biết rằng đó là bởi vì có cường giả áp trận, nhiều người hợp lại, cuối cùng vài vị học viên Bách Cường bảng đồng loạt ra tay mới cho Địch Phong cơ hội tự tay giết chết cường giả Đằng Không.

Địch Phong đương nhiên không thể so sánh với Tô Vũ.

Tô Vũ bên này tuy cũng có cường giả áp trận, nhưng hắn là tự mình giết hai tên Đằng Không, không hề mượn nhờ lực lượng của bất luận người nào.

Tô Vũ vừa đi vừa thầm tính toán, lần này vận khí không tệ, kiếm lời được rất nhiều tiền.

Ba tên Đằng Không hậu kỳ, 900 điểm công huân.

Một tên trung kỳ, một tên tiền kỳ, 300 điểm công huân.

Cái này thu về cũng khoảng 1200 điểm công huân!

Quan trọng là còn được tính vào điểm công huân tích lũy.

Mặt khác, xét nhà Trương gia, tốt xấu gì bọn họ cũng có tới năm cường giả Đằng Không cảnh, dù cho sẽ không phân toàn bộ chiến lợi phẩm cho Tô Vũ thì đưa hắn một hai ngàn điểm công huân cũng phải tới a?

Lại thêm Trương Trung Hòa đáp ứng tặng hắn 5000 điểm công huân.

Tính toán một thoáng, Tô Vũ cảm thấy khả năng có thể cầm về tay tầm 8000 điểm, nếu vận khí tốt thì thậm chí còn có hy vọng thu được hơn vạn điểm.

Kiếm tiền... Rất đơn giản a.

Giết năm tên Đằng Không là được rồi!

Tô Vũ nghĩ rất dễ dàng, trên thực tế thì đối với rất nhiều người mà nói, đó là sự tình cả một đời vô phương hoàn thành. Dù cho Lăng Vân nhất nhị trọng, mấy ai dám cam đoan có thể bắt được năm người này?

Mà dù có bắt được thì cũng sẽ không có tình cảnh Trương gia đưa tới 5000 điểm công huân ‘hối lộ’.

Tô Vũ hoàn toàn không có ý kiến gì về việc giao người cho Trương Trung Hòa, đổi mấy tên đó lấy mấy ngàn điểm công huân về, đây là một giao dịch thật sự hời lớn cho cả đôi bên.

Về phần Hạ gia thì tin chắc hiện tại cũng đang ngó chừng Trương Trung Hòa, cái này Tô Vũ liền mặc kệ, Trương Trung Hòa nếu thật sự có vấn đề thì hiển nhiên chạy không thoát khỏi ánh mắt của Đại Hạ phủ, chuyện này hoàn toàn không liên quan tới hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK