Yên tĩnh!
Thê lương như gió thu quét lá rụng!
Phía dưới, lão giả ngây ngốc, nửa ngày sau lão mới đắng chát cười một tiếng.
Mẹ nó, ngươi đi luôn đi!
Đậu má, ngươi một mặt ngạo nghễ, một bộ Huyền Khải nhất tộc thì tính là cái gì chứ. Ta còn cho là ngươi sẽ thật sự triệu hoán vô địch đến giết người, kết quả... ngươi lại chạy.
Bốn phía, đầu tiên là yên tĩnh một hồi, tiếp đó là tiếng cười vang vang!
"Nhân tộc... Ha ha ha!"
"Tiểu lão đầu, ngươi còn muốn vô địch Nhân tộc xuất thủ, làm chỗ dựa cho ngươi?"
"Nhân tộc bị Thần Ma áp chế, Long tộc cùng các đại tộc uy hiếp, vô địch còn không dám ra khỏi Đông Liệt cốc, ngươi mau hết hi vọng đi!"
"Vừa rồi là Tô Vũ hả? Là Tô Vũ mới thay đổi bảng danh sách Thiên Bảng phải không?"
"Cười chết ta!"
"..."
Một đám sinh linh đều đang nghị luận, chúng sắp bị chọc cười chết rồi.
Gió nhẹ lướt qua, còn thiếu lá rụng, thêm chút lá rụng nữa sẽ càng hợp với bầu không khí bấy giờ.
Tất cả mọi người đều bật cười!
"Cười chết sao?"
Ngay một khắc đó, cái đầu của tên vừa mới nói rằng ‘cười chết ta’ bỗng nhiên rơi xuống.
Bốn phía yên tĩnh đến dọa người!
Sau một khắc, Tô Vũ bộc phát khí tức Sơn Hải, chém ra Khai Thiên đao, một tiếng ầm vang, lại thêm một tên mãnh hổ cười quá càn rỡ bị hắn chém thành hai đoạn.
Ẩn thân!
Liễm tức!
Đại chùy nện xuống, bịch một tiếng, biển ý chí của một con cự lang bị nện sụp đổ, trong nháy mắt, những sinh linh khác nhao nhao trốn chạy tứ tán.
Thân ảnh Tô Vũ biến mất, một lát sau, hắn xuất hiện ở phía xa xa, bình tĩnh cất tiếng: "Chết cười ư? Đừng có ngốc thế! Chết vì cười sẽ không tốt đâu!"
Im ắng!
Trong chớp nhoáng này, ba con đại yêu đã bị hắn chém chết.
Trong đó... có một tên là Sơn Hải nhất trọng!
Sợ hãi, rung động!
Mà trên Thiên bảng, chiến tích của Tô Vũ trực tiếp từ giết Lăng Vân cửu trọng biến thành giết Sơn Hải nhất trọng. Hiện tại, trên đầu Tô Vũ có một đám mây màu xuất hiện, Tô Vũ giương tay vồ một cái, một đôi bao tay hiển hiện.
Binh khí!
Võ binh!
Bất quá không phải binh khí Địa giai mà chỉ là Huyền giai đỉnh phong, một đôi bao tay, cổ đúc pháp.
Tô Vũ cũng không ghét bỏ, tuy rằng chính hắn có thể rèn đúc, nhưng vừa cầm đôi bao tay này vào tay thì hắn liền phát hiện thủ pháp rèn đúc khác với những gì hắn nắm giữ, cho nên nó có ý nghĩa tham khảo rất lớn.
Trên Thiên bảng, Tô Vũ vừa mới rồi còn là hạng 18, chỉ vẻn vẹn vài phút, hắn đã thành hạng 17, tăng lên một bậc.
Lôi Tuyệt đã bị giết, vừa rồi hắn thôn phệ một giọt tinh huyết, ám sát một gia hỏa vừa vào Sơn Hải nhất trọng, nói khó thì rất khó, nói đơn giản... thì cũng chỉ như vậy!
Tô Vũ không coi ra gì, nhưng bốn phía, những sinh linh kia đều sợ tới ngây người.
Hôm nay đúng là có quá nhiều kẻ xui xẻo. Đầu tiên Ma Đa Na tới giết hai vị, ít phút sau, Tô Vũ lại tới giết thêm ba người.
Quả nhiên, những thiên tài này đều không thể trêu chọc.
Mà Tô Vũ lấy được thiên địa ban thưởng xong thì xùy cười một tiếng, lại lần nữa trốn vào hư không, biến mất không thấy tung tích.
Có điều lần này không ai dám tùy tiện bình luận về hắn nữa, ai biết được hắn đã đi thật hay chưa!
Hắn ẩn tàng khí tức khiến người khác rất khó phát hiện.
Đương nhiên, đám thiên tài như Ma Đa Na bọn họ có thể phát hiện ra Tô Vũ thì cũng không kỳ quái. Tô Vũ có thủ đoạn dò xét thì những đỉnh cấp yêu nghiệt ấy hẳn cũng có. Tuy trân quý nhưng cũng phải xem là đối với người nào.
Thủy Ma tộc truyền thừa vô số năm, sao có thể tiếc những vật như vậy với đỉnh cấp thiên tài của bản tộc.
Dưới mặt đất, lão giả nhân tộc rung động đến sững người.
Vừa rồi trong ba đầu đại yêu bị giết, kẻ tiến nhập Sơn Hải kia có thực lực tương đương lão, kết quả... chỉ vỏn vẹn vài giây thế mà bị giết rồi?
Xem chiến tích thì đúng là nhìn không ra cái gì.
Chiến tích trước đó của Tô Vũ là giết Lăng Vân cửu trọng.
Bọn họ không biết Lăng Vân cửu trọng đỉnh cấp thiên tài rốt cuộc mạnh cỡ nào!
Bọn họ là Sơn Hải, Tô Vũ không có chiến tích giết Sơn Hải nên họ chỉ cảm thấy Tô Vũ có thể sánh bằng các cường giả giết Sơn Hải là bởi vì hắn còn nhỏ tuổi nên chiếm ưu thế.
Nhưng hiện tại, không còn nghi ngờ gì nữa!
Lão nhân hơi xúc động, lại không khỏi tiếc nuối thở dài, tình hình của Nhân tộc tương đối khó khăn, nếu không, lấy thực lực Nhân tộc thì những tiểu tộc kia làm sao dám trào phúng bọn họ?
Những thiên tài Nhân tộc ở ngoại giới cũng giết rất có tiếng.
Đại Tần phủ Tần Phóng, Đại Hạ phủ Hoàng Đằng, Đại Minh phủ Tô Vũ, Đại Thương phủ Thương Thiên Hạo...
Thế hệ tuổi trẻ này đều có thanh danh không nhỏ.
Mà từ thuở Nhất Đại còn sống, kỳ thật cũng có rất nhiều cường giả Nhân tộc có danh tiếng lớn. Hồng Đàm cũng là một trong số đó, Hồng Đàm đã từng lên Liệp Thiên Bảng, bao gồm cả thời của Hạ Long Võ...
Cường đại thì cường đại, thế cục ngoại giới vẫn khiến Nhân tộc ở vào nghịch thế trên Chư Thiên chiến trường, phải địch lại quá nhiều người.
...
Liên tiếp có mấy vị cường giả bị giết, bốn phía cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.
Mà những giáp sĩ thủ vệ ở cổng thành căn bản không thèm để ý tới những chuyện đó, cứ như thể hoàn toàn không nhìn thấy hành vi giết người của Ma Đa Na và Tô Vũ.
Một vị Sơn Hải cảnh đi ra khỏi cửa thành, thản nhiên nói: "Nhân tộc Tô Vũ... muốn vào thành không? Vào thành thì cần giao nộp phí tổn, thi thể ba đại yêu này coi như phí dụng, trong một năm ngươi có thể tùy ý lui tới Thiên Diệt thành!"
Tô Vũ không vui hỏi: "Vì sao Ma Đa Na không cần giao nộp phí tổn?"
Vị Sơn Hải nọ bình tĩnh đáp: "Nếu ngươi có thể chấn nhiếp Thiên Diệt thành thì ngươi không cần phải giao phí vào cửa!"
"Ma Đa Na chỉ giết được Sơn Hải thất trọng, thành chủ các ngươi lại là Nhật Nguyệt cửu trọng, chẳng lẽ lại sợ gã?"
Cường giả Sơn Hải thẳng thắn đáp: "Không sợ! Nhưng sư phụ Ma Đa Na là vô địch, tằng tổ cũng là vô địch, bọn họ đều từng xuất thủ vì gã. Thành chủ kiêng kị thế lực chống lưng cho gã, lời giải thích này ngươi hài lòng không?"
"..."
Hài lòng!
Tô Vũ thở dài, mẹ nó, đến chỗ nào cũng cần có bối cảnh!
Ta rất hài lòng với lời giải thích của ngươi, không làm bộ làm tịch, rất thẳng thắn.
Người ta có tằng tổ là vô địch, sư phụ là vô địch, lại đều đã từng xuất thủ vì gã... Ta phục.
"Được thôi, ta giao!"
Tô Vũ cười cười, đóng tiền thì trong một năm có thể tùy ý tới nhỉ?
Cho ngươi!
Dù sao ta chỉ tiện tay giết, tiêu hao một giọt Sơn Hải tinh huyết mà thôi, đều cho ngươi hết đấy.
Đầu năm nay, thực lực không bằng người, không được khiêm tốn một chút à?
Nói xong, hắn hoàn toàn biến mất.
Một lát sau, trong thành, mấy vị cường giả Huyền Khải nhất tộc vội vã đi ra.
Vị dẫn đầu bộc phát ra khí tức Sơn Hải đỉnh phong!
Họ cấp tốc ra khỏi thành, dò xét bốn phía một phen, lấy ra Định Nguyên Xích không khác lắm thứ Tô Vũ tịch thu được từ chỗ Thanh Khải trước đó.
Họ tiếp tục dò xét, không hề tách ra, Huyền Khải nhất tộc không dám xem thường Tô Vũ, đối với những thiên tài này, bất kỳ chủng tộc nào cũng đều sẽ không dám coi thường đối phương.
Phân tán thì rất dễ dàng bị hắn phục kích.
Ai biết gia hỏa Tô Vũ đã đi hay chưa.
Về phần trong thành, kỳ thật vốn là có một vị Nhật Nguyệt trấn giữ, đáng tiếc vị ấy đã sớm rời đi, tới mai phục ở Thiên Đoạn cốc. Tiên tộc đã thông báo nhưng nào biết được... Người ta không chạy về hướng đông!
Lúc ấy thần văn chữ “Kiếp” của Tô Vũ điên cuồng nhảy dựng lên, cũng không đơn thuần chỉ bởi vì Ma Đa Na.
Giờ phút này, không có Nhật Nguyệt càn quét tứ phương, Sơn Hải đỉnh phong dẫn đầu cũng rất khó tìm ra hành tung Tô Vũ. Hơn mười vị cường giả Huyền Khải nhất tộc tập hợp một chỗ, dọc theo tường thành dò xét một lượt nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Lại qua một hồi, đầu lĩnh Sơn Hải của Huyền Khải nhất tộc mới lạnh lùng cất tiếng: "Tô Vũ cũng tốt, Thôi Lãng cũng được, giết hai vị tuyệt thế thiên kiêu của tộc ta, tộc ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"
Huyền Khải nhất tộc cũng là chủng tộc Bách Cường!
Tộc trưởng là vô địch cực kỳ cường hãn!
Ông từng bắt giết một đầu đại yêu vô địch, khi ông hợp thể thì có thể chiến với đỉnh cấp vô địch. Một khi tiến vào Huyền Khải giới, được giới vực chi lực gia tăng thì bất kỳ vô địch nào đột kích ông cũng không sợ!
Nghiêm ngặt mà nói, ông ta còn cường đại hơn cả Long Tằm Vương.
Long Tằm Vương và Diệt Tằm Vương tranh đấu nhiều năm như vậy nhưng đều bình an vô sự, Huyền Khải nhất tộc càng sẽ không sợ gì.
Nhân tộc tuy mạnh nhưng còn có địch nhân là Thần Ma nhìn chằm chằm. Nhân tộc muốn đơn độc diệt trừ một tộc nào đó thì vạn tộc đều sẽ không đáp ứng. Bởi vì việc Nhân tộc tiến vào các giới khác mà không chịu sức áp chế gì vẫn luôn là điều khiến cho chư thiên kiêng kị.
Giết một chủng tộc vô địch có thể dẫn phát toàn bộ vạn tộc đối địch, thỏ tử hồ bi, môi hở răng lạnh, những đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu.
Ngay khi vị cường giả Huyền Khải tộc này nói chuyện, chợt có tiếng nổ ầm vang, một bộ khôi giáp từ trên trời rớt xuống!
Liền ngay sau đó, cũng có một tráng hán hạ xuống đất, toàn thân đẫm máu!