Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 113

“Đồ vô dụng.”

Đường Thiên Long tức đến run người, nhấc gậy ba-toong xông đến, đập mạnh lên cửa kính sau xe.

Nhưng, ông ta không những không đập bể được cửa kính, ngược lại còn bị đẩy lùi mấy bước, cơ thể loạng choạng, ngã xuống mặt đất.

Những người nhà họ Đường đi qua đỡ Đường Thiên Long dậy.

Đường Thiên Long tức đến sắc mặt tái xanh, quát lên: “Mau, mau đi ngăn cái thứ vô dụng kia lại. Cậu ta muốn chết, thì đừng liên lụy đến nhà họ Đường.”

Người nhà họ Đường ào ào chạy đi, tất cả đều đuổi đến, đứng trước đầu xe Giang Thần, cản đường anh, không cho anh tiến vào thêm nữa.

“Giang Thần, mày muốn chết à?”

“Mày tìm đường chết thì cũng đừng có liên lụy đến nhà họ Đường.”

“Mày lái chiếc Wuling Hongguang là muốn làm gì? Tông cổng quân khu à?”

Người nhà họ Đường nhao nhao trách mắng.

Cổng quân khu có rất nhiều chiến sĩ mang vũ trang đầy đủ, còn có một phó tướng có cấp bậc rất cao.

Nhưng, những chiến sĩ đó lại đứng thẳng tắp, không hề động đậy.

Vị phó tướng kia cũng không đứng ra nói gì, mà đi qua một bên, lấy điện thoại ra, lặng lẽ gọi đến một số, nói nhỏ: “Vương, tôi đã quăng Đường Thiên Long ra ngoài rồi, nhưng xe của Hắc Long đã đến, bây giờ đang bị người nhà họ Đường cản lại. Hình như nhà họ Đường không biết thân phận của Giang Thần, bây giờ xử lý thế nào?”

“Làm tốt chức trách của mình là được, đừng quá quan tâm.”

“Vâng.”

Sau khi phó tướng gọi một cuộc điện thoại, hỏi ý kiến của Tiêu Dao Vương xong thì đứng đợi ở cổng, cũng không bắt đầu kiểm tra thiệp mời cho vào.

Mà đối diện với sự chỉ trách của người nhà họ Đường, Giang Thần cũng cạn lời. Tôi lái xe đi vào, có liên quan gì đến mấy người chứ?

Anh bấm cửa kính xuống, thò đầu ra. Nhìn đám người Đường Lỗi đang mắng chửi đến hăng say, thậm chí còn trèo lên đầu xe, anh bất đắc dĩ nói: “Này, các người đang làm gì thế hả? Các người không vào được, đâu có nghĩa là tôi không vào được. Ai quy định nơi này không thể lái xe vào hả?”

Ngay lúc này, có một chiếc xe chạy từ xa đến.

Đây là một chiếc Hồng Kỳ, biển số xe là Giang 00001.

Nhìn thấy chiếc xe đó chạy đến, người nhà họ Đường nháo nhào tránh ra, còn các chiến sĩ ở cổng thì chào theo nghi thức quân đội, sau đó cho vào.

Giang Thần nhìn thấy cảnh này, chỉ chiếc xe mới vừa vào, nói: “Mấy người xem đi, không phải có xe đi vào rồi đấy sao?”

“Giang Thần, đầu mày bị kẹp cửa hả?” Đường Lỗi ngồi trên đầu xe hung hăng mắng chửi: “Đó chính là xe của ông lớn trong thành phố, mày đây là xe gì? Mày nghĩ mày là ai? Mau cút xuống cho tao.”

Lúc này, trong lòng Hà Diễm Mai cũng có chút không chắc chắn, hỏi nhỏ: “Con rể, có được hay không thế?”

Giang Thần thề thốt nói: “Mẹ, yên tâm đi, lần này nhất định sẽ để mẹ được nở mày nở mặt. Chắc chắn có thể lái xe vào, không lái vào được, con sẽ ly hôn với Sở Sở.”

“Ly hôn cái đầu anh.” Đường Sở Sở quở mắng.

Mà Hà Diễm Mai lại lần nữa có lòng tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK