Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 133

Giang Thần hỏi: “Lần này các người lại trộm mộ gì, chiếm được kho báu gì.”

“Mộ cổ Lan Lăng Vương, lấy được một cái hộp cổ, nghe đồn rằng trong hộp cổ có kho báu không gì bì được, kho báu này vô giá, có kho báu này, là có thể giải đáp được bí mật lưu truyền ngàn năm ẩn giấu trong bức Hoa Nguyệt Sơn Cư.”

“Hửm?”

Nghe vậy, sắc mặt Giang Thần trầm xuống.

Bức Hoa Nguyệt Sơn Cư?

Vậy Lan Lăng Vương là ai, đào ra được kho báu từ trong mộ cổ của Lan Lăng Vương, làm sao lại có thể liên quan đến bản đồ gia truyền của gia tộc anh?

Mộ cổ Lan Lăng Vương, kho báu trong hộp, chìa khóa, bức Hoa Nguyệt Sơn Cư, Hoa Hồng Đen?

Giang Thần nhìn Hoa Hồng Đen mặc áo da đen, dáng người đầy thướt tha trước mặt, lạc vào dòng suy nghĩ.

Đây là trùng hợp, hay là có người cố ý làm?

“Chủ soái, xin anh thu nhận tôi.” Hoa Hồng Đen lại mở miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự van cầu.

Giang Thần liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Cô nói có người giết sạch đồng đội của cô rồi, cô không trốn vì mạng sống của mình mà lại đến Giang Trung, còn tìm tôi che chở, nói như vậy có phải không được logic không?”

Hoa Hồng đen giải thích nói: “Người giết người đoạt châu báu không phải ở đằng sau xúi giục, người giết người muốn độc chiếm kho báu,

Hoa Hồng đen giải thích nói: “Người giết người đoạt châu báu không phải ở đằng sau xúi giục, người giết người muốn độc chiếm kho báu, không giao hòm kho báu cho người chủ thuê, mà lại mang hòm kho báu lẻn vào Giang Trung, lúc này tôi mới bám theo, trong tay tôi có chìa khóa, nếu như để cho người chủ thuê biết chìa khóa ở trong tay tôi, vậy thì tôi chạy trời không khỏi nắng.”

“Người chủ thuê là ai?”

Hoa Hồng Đen nói: “Không biết, tất cả đều do đại ca liên hệ cùng với anh ta, bây giờ đại ca đã chết.”

“Người giết người đoạt kho báu là ai?”

“Không biết, khi đó trong mộ cổ rất hỗn loạn, tất cả đều tối đen, tôi bị thương nặng, chỉ lo chạy trốn, không thấy rõ.”

Giang Thần chìa tay: “Chìa khóa?”

Bàn tay của Hoa Hồng Đen vòng ra sau lưng, lấy ra một cái chìa khóa từ bên trong túi quần da đen đưa cho anh.”

Giang Thần nhận lấy, cầm trong tay nhìn.

Chiếc chìa khóa này rất nhỏ, rất đơn giản, nhìn không ra là cái gì cả.

“Cái này?”

“Đúng, đây là chìa khóa để mở kho báu, kho báu vô cùng đặc biệt, ngoại trừ chiếc chìa khóa này, không ai có thể mở được, cho dù là bất kỳ máy móc công nghệ cao hiện đại, cũng không thể mở kho báu.”

Giang Thần cất chìa khóa đi, nhàn nhạt nói: “Cô đến phòng khám phàm nhân tìm Tiểu Hắc, đi theo Tiểu Hắc trước, chỉ có điều bây giờ Tiểu Hắc đang về Nam Hoang, cô chờ vài người nữa rồi đi.”

Để lại một câu, Giang Thần xoay người bước đi.

Anh vốn dĩ không muốn quan tâm đến chuyện này.

Nhưng, bức Hoa Nguyệt Sơn Cư lại có liên quan đến gia tộc của anh, anh không thể không chú ý một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK