Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 114

Nhìn đám người nhà họ Đường ở ngoài xe, ánh mắt bà ta dừng lại trên khuôn mặt tức đến tái mét mặt mày của Đường Thiên Long, cười nói: “Bố, bố bị người ta đuổi ra ngoài sao? Không phải nhà họ Liễu đã ra mặt, để cho nhà họ Đường nhận được một thiệp mời sao? Đây là có chuyện gì? Nếu không cho vào, vậy thì lên xe của Giang Thần đi, để Giang Thần đưa bố vào.”

“Đồ vô dụng, mất thể diện.” Đường Thiên Long tức giận chửi to, rồi lại quát lên: “Kể từ bây giờ, cả nhà Đường Bác không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Đường nữa. Mọi người đều tránh ra đi. Bọn chúng đã muốn tìm cái chết, vậy thì để bọn chúng đi!”

Nghe thế, người nhà họ Đường mới nhường ra một con đường.

Bọn họ đều ra bày dáng vẻ xem kịch, nhìn đám người Giang Thần trên xe, biểu cảm đó giống như là đang nhìn thằng hề.

Những người nhà giàu khác đều đứng ở một bên, cũng không nói gì, chỉ có một ít người mới nhìn ra được một số manh mối.

Giang Thần lái xe đi về phía cổng chính.

Nhìn chiếc xe đó, người chỗ cổng đứng thẳng tắp, chỉnh tề chào theo nghi thức quân đội. Giang Thần cố ý bấm hạ cửa kính xe xuống, nhìn phó tướng đứng một bên, cười hỏi: “Này anh, tên là gì đấy?”

Vị phó tướng đó khẽ sửng sốt, lập tức đứng thẳng người, trả lời: “Thưa chỉ huy, tôi là phó tướng dưới trướng Tiêu Dao Vương, tên là Hoắc Đông.”

“Hoắc Đông à, rất tốt, làm tốt bổn phận chức trách của mình. Trở về tôi sẽ nói vài câu tốt về anh trước mặt Tiêu Dao Vương, anh cứ chờ thăng chức đi.”

“Cảm ơn cấp trên.”

Cảnh này đã khiến không ít người khiếp sợ.

Người nhà họ Đường đều trợn mắt há hốc mồm.

Giang Thần lại lái xe đi vào quân khu dưới cái nhìn chăm chú của vô số con mắt.

Đường Thiên Long phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo, vừa đuổi, vừa gọi: “Cháu rể à, đợi ông với, đợi ông với.”

Nhưng ông ta lại bởi vì đi quá vội vàng, trượt chân một phát, ngã sõng soài ra đất.

Đợi đến khi ông ta bò dậy được, xe của Giang Thần đã hoàn toàn đi vào trong quân khu. Ông ta muốn đuổi theo, nhưng lại bị chiến sĩ ở cổng cản lại.

“Làm gì, các người làm gì hả. Các người có biết là người đi vào trước đó là ai không? Đó chính là cháu rể của tôi đó.” Đường Thiên Long đứng thẳng sống lưng.

“Quăng ra ngoài.” Hoắc Đông lại lần nữa lên tiếng.

Đường Thiên Long lại bị quăng ra ngoài lần nữa.

Trước ánh mắt của rất nhiều người ở đó, Giang Thần lái xe tiến vào trong quân khu.

Mà người nhà họ Đường cũng hối hận đến phát điên lên được.

Mới vừa nãy còn chế giễu mỉa mai, vậy mà trong nháy mắt Giang Thần đã lái xe đi vào trong, quan trọng hơn hết chính là thái độ của phó tướng đối với anh còn tỏ vẻ rất tôn kính.

Lẽ nào, Giang Thần chính là nhân vật tầm cỡ?

Bên trong quân khu.

Giang Thần lái xe vào, lắc lư người nhìn Đường Sở Sở, cười nói: “Sở Sở, anh không có gạt em đúng chứ?”

“Thần, anh hãy nói thật với em đi, rốt cuộc anh là ai?” Đường Sở Sở nhìn Giang Thần hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK