Chương 184
“Đúng thật là kiếp trước Đường Sở Sở đã cứu cả thế giới rồi.”
Lâm Y ghen tị.
Đường Sở Sở có tài đức gì mà lại có được sự bảo vệ của Giang Thần cơ chứ?
Giang Thần lái một chiếc xe điện nhỏ, anh vừa chạy xe vừa khẽ ngân nga hát, rồi anh rẽ vào khu nhà của nhà họ Đường.
Anh không đi đường lớn mà lại vòng đường tắt.
Đi qua một con hẻm nhỏ.
Bỗng nhiên có một chiếc xe Jeep từ đâu xuất hiện ngay trước mặt, bọn họ lập tức chặn xe của Giang Thần lại.
Một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống.
Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng rất rộng, đôi mắt to ẩn dưới đôi lông mày rậm rạp, khuôn mặt vuông vức, từ người ông ta toát ra khí chất của một người bề trên.
Giang Thần dừng xe, nhìn Tiêu Dao Vương vừa xuống xe.
Tiêu Dao Vương đi tới, đồng thời ông ta lấy ra một điếu thuốc hàng hiệu rồi ném cho Giang Thần.
Giang Thần đón lấy.
Tiêu Dao Vương chỉ chỉ vào chiếc xe: “Lên xe nói chuyện?”
Giang Thần châm điếu thuốc lá, hít vào một hơi sâu rồi lãnh đạm nói: “Chẳng có gì hay ho để nói, có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi, vợ tôi còn đang chờ tôi ở nhà.”
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Tiêu Dao Vương bình tĩnh hỏi.
Ông ta mới tới Giang Trung không lâu đã giúp Giang Thần xử lý rắc rối tới hai lần.
Ông ta là Tiêu Dao Vương của Tây Cảnh, giờ lại đứng đầu ngũ quân, không phải thuộc hạ của Giang Thần vậy mà hết lần này tới lần khác đều bị anh sai bảo.
“Có làm gì đâu?” Giang Thần nhạt nhẽo nói.
Tiêu Dao Vương lập tức gào lên: “Đầu tiên là tập đoàn Ngải Lạp, tiếp đến là Thịnh Thế Vương Triều, Giang Thần, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, nhưng ở đây là Giang Trung, không phải Nam Hoang, cậu lại có thể dùng đồng đội của mình để đối đầu với kẻ địch sao?”
Đối mặt với Tiêu Dao Vương đang tức giận đến phát điên, Giang Thần lại chỉ bày ra vẻ mặt thờ ơ nói: “Chọc tôi thì được, nhưng chọc đến vợ tôi thì không được đâu.”
Tiêu Dao Vương hít vào một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi chỉ hy vọng cậu có thể biết thân biết phận hơn chút, đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa, còn nữa, tôi nghe nói cậu đã đến bốn gia tộc lớn, còn bắt mấy người trong số bọn họ tới lăng mộ nhà họ Giang quỳ tận mười ngày, sau đó tự sát, bằng không sẽ thẳng tay chém giết, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Sắc mặt Giang Thần lập tức trầm hẳn xuống.
“Bọn họ đáng chết.”
“Chết cũng không phải là việc để cậu làm, việc này cứ giao cho tôi, trong vòng ba ngày tôi sẽ bắt tất cả những kẻ liên quan sa lưới, sau đó trừng phạt bọn họ thật thích đáng.”
Giang Thần ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dao Vương, hai người bọn họ nhìn nhau một lúc.
Thời gian như ngừng trôi.
“Tiêu Dao Vương, tôi cảnh cáo ông, chuyện của tôi, tốt nhất là ông đừng nhúng tay vào, bằng không, tôi không ngại biến Ngũ Đại Soái thành Tứ Đại Soái đâu.