Chương 17
“Ranh con, mày biết mày đang nói chuyện với ai không?” Không đứng dậy được, nhưng ông ta lại tỏ ra rất có khí thế, đưa tay mò mẫm sau lưng, chuẩn bị sẵn sàng bắn chết người khách không mời mà đến trước mắt này.
Những người khác của nhà họ Tiêu đối mặt với tình huống này đều không dám đứng dậy, sợ sẽ chịu vạ lây.
“Để cho ông chết được rõ ràng vậy, mười năm trước, ven hồ Hoa Cư, một trận lửa lớn trong một ngày một đêm đã thiêu chết ba mươi tám mạng người, bây giờ cần phải lấy máu của ông làm lễ tế.”
Giọng nói lạnh lùng thờ ơ vang vọng khắp sảnh biệt thự.
Giang Thần chợt lách người, lập tức xuất hiện phía sau Tiêu Biệt Hạc, cầm lấy dây thép được làm bằng kim châm quấn lên cổ ông ta, từ từ dùng sức.
Máu tươi bắn tung tóe, đầu người rơi xuống đất.
“Á.”
Những nhân vật có tiếng ở Giang Trung bị dọa sợ thét chói tai, tất cả đều bò rạp trên mặt đất, cả người run lên bần bật, người nhà họ Tiêu thấy Tiêu Biệt Hạc chết thảm cũng sợ mất mật.
Giang Thần lấy một cái túi đen ra, đựng cái đầu ở dưới đất vào rồi quay người rời đi.
Anh đã rời đi nhưng biệt thự nhà họ Tiêu lại yên lặng như tờ, mọi người đều ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu, còn cái xác không đầu của Tiêu Biệt Hạc thì nằm yên trên sảnh.
…
Nghĩa trang nhà họ Giang, trước phần mộ của Giang Thiên.
Giang Thần đặt cái túi màu đen trong tay xuống, để dựa vào trước bia mộ.
Anh lấy một vò rượu ra, uống một ngụm, sau đó đổ rượu xuống trước phần mộ.
“Ông ơi, ông yên nghỉ nhé, cháu trai chắc chắn sẽ làm cho vong hồn nhà họ Giang được yên nghỉ, còn bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư đó, cháu cũng sẽ tìm cách lấy về.”
Dứt lời, anh đứng dậy, quay người rời đi.
Sau khi về đến Đế Vương Cư thì anh đi tắm.
Ở biệt thự nhà họ Tiêu.
Những nhân vật có tiếng ở Giang Trung đến chúc mừng đã rời đi hết.
Trong sảnh lớn biệt thự có một cái quan tài, thi thể của Tiêu Biệt Hạc lại nằm yên trên mặt đất.
Còn Tiêu Bân bị vặn đứt cánh tay cũng đã được đưa đến bệnh viện.
Người nhà họ Tiêu đều đang quỳ trước thi thể của Tiêu Biệt Hạc.
Đứng đầu là một người phụ nữ mặc váy xinh đẹp gợi cảm, cô ta là con gái út của Tiêu Biệt Hạc, Tiêu Nhược Nhiên.
Đó là Tiêu Nhược Nhiên chỉ dựa vào sức của mình, làm cho nhà họ Giang long trời lở đất, hủy hoại cả nhà họ Giang.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta tối sầm lại.
“Gọi điện thoại cho anh tư chưa?”
Tiếng quát giận dữ của Tiêu Nhược Nhiên vang vọng khắp sảnh lớn yên tĩnh.
“Gọi, gọi rồi.”
“Tất cả người có mặt tại hiện trường đừng đi lung tung, đợi anh tư về.”