Chương 145
“Anh rể, anh thật sự có khả năng lớn thế sao, chiến hữu của anh là ai?”
Giang Thần cười khà khà nói: “Anh đi lính ở Nam Hoang. Năm đó cùng anh đến Nam Hoang còn một người nữa, đó chính là chủ soái Nam Hoang Hắc Long, thống soái của trăm vạn quân Hắc Long, một tồn tại có cùng cấp bậc với Tiêu Dao Vương. Đế Vương Cư chính là của Hắc Long, chủ soái rất quan tâm anh, bảo anh ở tạm Đế Vương Cư.”
“Xì, còn Hắc Long.” Đường Tùng lập tức mất hứng thú. Chém gió cũng thái quá rồi đó.
Đường Sở Sở cũng trợn trắng mắt, nói: “Anh càng chém càng quá rồi đó. Nếu như anh quen Hắc Long, chủ soái hắc Long quan tâm anh, vậy thì anh có thể lăn lộn kém đến thế không, ngay cả tiền thuốc lá cũng xin em.”
“Đúng đấy.” Ngô Mẫn khinh thường: “Ra vẻ cũng không phải kiểu như anh vậy đâu. Anh có biết bây giờ bên ngoài nói anh thế nào không? Đều nói anh nhờ cấp trên của anh dùng quan hệ mượn một chiếc xe đi ra vẻ. Đợi chủ nhân của chiếc xe trở về, tài xế xe, cấp trên của anh, còn có anh đều sẽ gánh không nổi, anh cứ đợi đó lãnh đạn đi.”
Những chuyện này, Hà Diễm Mai đã nghe rồi.
Bây giờ bà ta cũng có hơi lo lắng, nhịn không được hỏi: “Giang Thần, có thật là giống như bên ngoài đồn đãi, đợi nhân vật lớn đó trở về, con phải chịu sự trừng phạt của tòa án không?”
Giang Thần không biết làm sao.
Anh nói mình và Hắc Long từng là chiến hữu không ai tin.
Nếu như anh nói mình là Hắc Long, chẳng phải càng không có ai tin sao.
Nếu đã không tin, vậy thì tạm thời che giấu.
Anh gãi đầu, nói: “Mẹ, nhiều nhất chỉ là viết một tờ kiểm điểm mà thôi, không có khoa trương vậy đâu. Hơn nữa, con làm lính mười năm, đã từng cứu cấp trên của con, cấp trên của con quan hệ cũng khá cứng, cũng chỉ là mượn xe mà thôi, cũng không phải tội gì lớn.”
Hà Diễm Mai thở phào một hơi, vỗ ngực: “Không sao là được. Đúng rồi, vậy tổ chức đám cưới ở Đế Vương Cư có đáng tin không? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Giang Thần thề thốt nói: “Tuyệt đối đáng tin. Đế Vương Cư chính là chỗ ở của Hắc Long. Hiện tại Hắc Long đang ra nước ngoài làm việc, tạm thời sẽ không trở về. Vả lại con thật sự có quen Hắc Long. Tám năm trước, bọn con còn từng cùng nhau chấp hành nhiệm vụ đó. Mặc dù đã rất nhiều năm rồi, nhưng Hắc Long rất có nghĩa khí. Chỉ cần lính dưới trướng anh ấy có chuyện cần nhờ, miễn sao không phải là chuyện quá quá đáng, Hắc Long đều sẽ đồng ý. Không tin thì mẹ đi nghe ngóng thử, Hắc Long có phải là người có nghĩa khí nhất, quan tâm lính dưới trướng nhất trong Ngũ Đại Soái không.”
“Cốc, cốc, cốc.”
Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cả nhà Đường Hải cầm theo hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mới xuất hiện ở cửa.
Đường Thiên Long cho nhà Đường Bác hai mươi phần trăm cổ phần.
Ông ta bảo Đường Hải lấy thân phận giám đốc điều hành ra, còn bắt Đường Hải bằng mọi giá phải có được sự tha thứ của nhà Đường Bác.
Nhất định phải mời được Đường Sở Sở quay về.
Bằng không anh ta sẽ phải cuốn gói cút khỏi nhà họ Đường.
Vì thế mà Đường Hải lại chuẩn bị quà để tới nhà Đường Sở Sở.
Lần này không có nhiều người đi theo.
Chỉ có Đường Hải, vợ anh ta, Lý Dao, con trai Đường Lỗi và con gái Đường Mộng Oánh.
Trong tay bốn người đều cầm theo quà.