Chương 191
Tuy rằng Giang Thần nói cho cô, trong thẻ có tiền, nhưng cô cũng không nỡ tiêu nhiều như vậy để mua quần áo.
“Nghèo nàn, không có tiền, còn đụng chạm bậy bạ.” Vẻ mặt nhân viên bán hàng khinh bỉ.
“Cô…”
Giang Thần phát cáu, nhưng Đường Sở Sở vội vàng lôi anh lại: “Được rồi, đi thôi.”
Cô hiểu rõ tính nóng nảy của Giang Thần, trong buổi gặp mặt của gia tộc cũng có thể đánh người.
Nếu như không kéo được, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Haiz, ai tham gia quân ngũ cũng đều nóng nảy.
Bị Đường Sở Sở kéo lại, Giang Thần không thể nổi giận được.
Hai người cùng nhau đi đến cửa ra vào.
“Sở Sở, là cô sao?”
Ở cửa chính, một người phụ nữ nhìn chằm chằm Đường Sở Sở, trên mặt đầy ngạc nhiên.
“Hả?”
Đường Sở Sở quay lại, thấy một người phụ nữ tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Cô ta mặc một chiếc váy xanh thướt tha, trên tay cầm một chiếc túi Chanel, đeo hoa tai vàng, vòng tay ngọc bích, trên cổ trắng nõn còn đeo dây chuyển thạch anh.
Mặc vàng đeo bạc, rất xinh đẹp, khí chất.
Cô ta còn dẫn thêm một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người đàn ông từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, nhìn có chút khó chịu, vừa nhìn là biết người tai to mặt lớn.
“Cô, cô là?” Đường Sở Sở không nhận ra.
“Đường Sở Sở, là cô thật hả?” Người phụ nữ mặc váy màu xanh, mặc vàng đeo bạc đi tới, cười duyên nói: “Cô không nhớ tôi à, tôi là Phùng Tiểu Hội á.”
“À, Tiểu Hội, là cô hả?” Đường Sở Sở bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ tới, lúc học đại học, trong lớp quả thực có người tên Phùng Tiểu Hội.
“Sở Sở, nghe nói cô đã khôi phục vẻ ngoài rồi, còn được bầu làm người phụ nữ đẹp nhất Giang Trung, nhà họ Đường tuyển con rể tới tận cửa?”
“Ừ.”
Đường Sở Sở kéo Giang Thần qua, giới thiệu nói: “Đây là chồng của tôi, Giang Thần.”
Phùng Tiểu Hội cũng kéo người đàn ông đẹp trai khó chịu bên cạnh qua, hào phóng giới thiệu nói: “Đây là chồng của tôi, Tôn Trạch, người nhà họ Tôn, nhà họ Tôn ở Giang Tring, cũng gần với bốn gia tộc lớn.”
Ánh mắt Tôn Trạch cũng dừng lại ở trên người Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở nổi tiếng, Giang Trung không người nào không biết.
Cô từng là người phụ nữ xấu nhất, bây giờ lại là người phụ nữ đẹp nhất.
Sự tương phản này quá lớn, người ngoài không biết cũng khó.
Nhìn thấy Đường Sở Sở hiện tại, trên mặt anh ta cũng có một chút tham lam.
Lại liếc mắ nhìn quần áo bình thường của Giang Thần, trên mặt không khỏi có chút trào phúng: “Sở Sở, nói như thế nào thì nhà họ Đường cũng được coi như là một gia tộc lớn, làm sao cô lại tìm một người chồng phế vật như thế này chứ, trong gia tộc của tôi còn có không ít người độc thân, như vậy đi, cô ly hôn với tên phế vật này đi, tôi giới thiệu một người giúp cô, thế nào?”
Tôn Trạch nhìn chằm chằm Đường Sở Sở, cố gắng thu hút sự chú ý của cô.
Nói là giới thiệu cho người độc thân trong gia tộc, nhưng thực ra là anh ta muốn giới thiệu cho chính mình.