Anh lạnh lùng nhìn Hà Diễm Mai rồi quát: “Đủ rồi, trong suốt thời gian qua, tôi ở nhà họ Đường các người nhẫn nhục chịu đựng, chưa bao giờ, chưa bao giờ hé nửa câu oán thán, bây giờ tôi chỉ cần một câu, một câu của Đường Sở Sở thôi!”
Nói xong, anh nhìn chằm chằm Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở rất bối rối.
Cô biết bản thân thẹn với Giang Thần.
Cô biết bản thân không trọn đạo đức làm vợ.
Chỉ là… cô thật sự đã rơi vào thế bí, cô không còn cách nào khác.
Không đính hôn, cô sẽ phải thiếu nợ, cô sẽ phải mang món nợ khổng lồ mà dù cô có dành cả thanh xuân để cày cũng không thể trả.
Gia đình cô sẽ nhà tan cửa nát.
Lúc này, khi nhìn thấy sắc mặt tối sầm u uất của Giang Thần, cô cũng không đành lòng, cô nhìn Ngụy Tri và khẩn thiết cầu xin: “Cậu Ngụy, có thể hoãn chuyện đính hôn được không?”
Nói xong, cô quỳ xuống.
“Tôi cầu xin anh!”
Cảnh tượng này đã bị nhiều nhân vật lớn nhìn thấy.
Ngụy Tri chỉ cảm thấy ánh sáng trước mặt như vụt tắt, mặt mũi của nhà họ Ngụy đều bị anh ta làm mất sạch cả rồi.
Giang Thần đi về phía sân khấu, đỡ cô dậy: “Em làm gì vậy, em là vợ của anh, sao lại quỳ trước kẻ khác”
“Giang Thần, em…”
“Đừng nói gì cả, chuyện gì khó xử để về nói sau”
Giang Thần kéo Đường Sở Sở đi.
Trước khi đến, anh đã tìm Tiêu Dao Vương điều tra xong việc này, biết được nhà họ Đường bị ép vào cảnh khốn cùng.
“Giang Thần, anh buông tay ra!”
Hứa Tinh đứng ra, quát lớn: “Anh tới đây làm quái gì?”
Giang Thần xoay người, nhìn Hứa Tinh, rồi lạnh lùng quát: “Câm miệng!”
Sau đó lại kéo Đường Sở Sở đi.
Ngụy Tri đứng trên sân khấu, anh ta gào lên: “Đường Sở Sở, nếu hôm nay em dám bước khỏi sân khấu này, tôi nhất định sẽ khiến cho nhà họ Đường thân bại danh liệt, xoá xổ khỏi Giang Trung”
Giang Thần xoay người, lạnh lùng nói: “Vậy sao, để tôi xóa tên nhà họ Ngụy khỏi Giang Trung trước rồi tính”
“Ha ha ha, chỉ dựa vào mày?” Ngụy Tri đưa tay chỉ vào Giang Thần, anh ta tức giận và cười một cách điên cuồng: “Giang Thần, mày nghĩ mày là ai, mày tưởng mày vẫn là Giang Thần của trước kia sao, mày tưởng mày vẫn oai phong một cõi sao…”
Giang Thần vung mạnh tay.
Một cây kim bạc bất ngờ được bắn ra và bay vào trong cơ thể của Ngụy Tri một cách chuẩn xác.
Anh ta còn chưa kịp thốt ra câu tiếp theo thì đã ngã quỵ trên sân khấu trước ánh mắt của bao quan khách.