Chương 48
Tám mươi phần trăm các loại thảo thảo dược trên toàn thế giới đều được sản xuất ở đây.
Ở đây có tập đoàn dược phẩm trị giá trăm tỷ, cũng có mười vạn nhà máy chế biến dược liệu lớn nhỏ.
Những đầu đường ngõ hẻm ở đây, tất cả đều là tiệm thuốc trung y.
Đường Cửu Long là một con phố vô cùng phong phú đa dạng nhưng cũng phức tạp của thành phố Giang Trung, là con đường hội tụ đầy đủ từ đồ cổ, ktv, quán bar, đến tiệm mát xa, v.v, cái gì cũng có.
Trên đường Cửu Long, có một phòng khám tên là “Phòng khám phàm nhân”.
Đây là nơi nghỉ chân của Tiểu Hắc, thuộc hạ Giang Thần ở Giang Trung.
Giang Thần là thần y, Tiểu Hắc đã theo anh nhiều năm nên cũng có một chút hiểu biết về y thuật, khám cho người bị ốm sốt cảm mạo, té ngã trầy da thì không thành vấn đề.
Phòng khám phàm nhân, bên trong bàn mổ nhỏ.
Giang Thần đang nhìn Đường Sở Sở mặt đầy máu, đầu gối bị trầy da, vết thương còn bị dính bụi.
Đường Sở Sở đã phải chịu đựng sự tra tấn mà người bình thường khó có thể chịu đựng được.
Cô mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần, mất máu quá nhiều và ngất xỉu.
Sắc mặt Giang Thần xám xịt một cách đáng sợ.
Anh vuốt ve khuôn mặt Đường Sở Sở, trên khuôn mặt cương nghị mang theo sự áy náy, khóe mắt hơi ươn ướt, nước mắt lăn ra.
Anh đã hứa sẽ không để Đường Sở Sở bị tổn thương một lần nữa. Nhưng anh đã không làm được.
Anh nợ Đường Sở Sở quá nhiều, cả đời này cũng không thể bù đắp được.
Anh không dám nghĩ đến trường hợp nếu mình đến chậm một bước, Đường Sở Sở sẽ trở nên như thế nào.
Cho dù đã giết chết Tiêu Chiến thì cũng khó có thể làm nhẹ đi sự oán hận trong lòng anh. Sở Sở phải chịu ủy khuất, chịu đau khổ, anh muốn người nhà họ Tiêu phải trả gấp trăm lần, gấp ngàn lần.
Anh lấy rương thuốc ra, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương trên mặt cho Đường Sở Sở.
“Tiêu tướng quân, thật sự không phải là tôi, thật sự không phải tôi mà, xin ông, xin ông hãy tha cho tôi…”
Giang Thần nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên mặt cô, cô lập tức kêu lên thất thanh, cả người co rúm lại, nhẹ nhàng run rẩy.
Dáng vẻ của cô cứ như một lưỡi dao sắc bén cắm vào trong lòng Giang Thần, làm cho anh nghẹn ngào, suýt chút nữa đã bật khóc.
Anh nhanh chóng cầm lấy mấy cây ngân châm, nhanh tay cắm vào người Đường Sở Sở để cô ổn định lại, sau đó vết thương để giảm bớt đau đớn cho cô.
Bây giờ Đường Sở Sở mới đỡ đau, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Giang Thần thật cẩn thận rửa sạch vết thương cho cô, sau đó bắt đầu đi pha thuốc, bôi thuốc cho cô rồi băng bó về.
Tiểu Hắc đã trở về nhưng cậu ta chỉ đứng ở một bên, không quấy rầy bọn họ.
Giang Thần xử lý xong vết thương trên mặt Đường Sở Sở, sau khi lau một vài vết xước trên đùi thì anh ôm cô lên, đi về phía căn phòng phía sau phòng khám.
Anh đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô sau đó nắm chặt tay cô.
Anh cứ nắm tay Đường Sở Sở như vậy, bầu bạn ở bên cạnh cô.
Tiểu Hắc vẫn luôn canh giữ ở cửa,không rời đi nửa bước.
Tối nay đối với Giang Trung chắc chắn có thể coi là một cơn địa chấn.