Chương 21
“Giai Giai, tôi coi cậu là bạn, cậu coi tôi là gì vậy?”
Đường Sở Sở khinh thường nói: “Không bỏ ra gì cả mà muốn có được đơn hàng? Tôi nói cho cô biết, chuyện này không thể nào, tôi đã nói hết rồi, nghĩ cho kỹ rồi nói với tôi.”
Dứt lời, cô ta quay người lắc mông rời đi.
Giày cao gót va chạm với mặt đất phát ra tiếng lộp cộp chói tai.
Đường Sở Sở lo đến phát khóc, cô quay người nhìn thấy Giang Thần ở đằng sau vẫn không nói lời nào, ngân ngấn nước mắt nói: “Có, có phải em vô dụng lắm không?”
Giang Thần an ủi đáp: “Sao có thể chứ, vợ anh sao lại vô dụng được, em cứ việc đi tìm Diệp Hùng, chắc chắn ông ta sẽ gặp em, đi đi, anh đợi em trên xe.”
Giang Thần đẩy Đường Sở Sở bước về phía cao ốc Thiên Quân.
Thế nhưng, ngay lúc này, Ngô Giai Giai đã rời đi lại đi vòng lại, đi theo cô ta còn có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông mặc đồ vest, đeo cà vạt, ăn mặc ra dáng người thành công.
Ngô Giai Giai thân mật khoác tay ông ta, đến trước mặt Đường Sở Sở cười đáp: “Sở Sở, đây là giám đốc của tập đoàn Thiên Quân, chuyên phụ trách giao thiệp với các công ty khác, hợp đồng đơn hàng của công ty gì đó, đều theo ý của giám đốc Trần hết.”
Ngô Giai Giai có thể trèo cao nhanh như vậy, đều nhờ vào giám đốc Trần.
Cô ta làm bồ nhí của giám đốc Trần mới trèo lên chức trưởng phòng được.
Tối hôm qua, cô ta gửi ảnh của Đường Sở Sở cho Trần Lâm xem.
Trần Lâm lập tức rung động, hơn nữa còn hứa chỉ cần Ngô Giai Giai có thể đưa Đường Sở Sở lên giường ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không bạc đãi cô ta, lần sau khi đề cử chức phó giám đốc bộ phận, ông ta sẽ bỏ một phiếu cho Ngô Giai Giai.
Trần Lâm nhìn thấy Đường Sở Sở lại càng rạo rực hơn.
Đường Sở Sở ở ngoài còn xinh đẹp, hấp dẫn hơn trong ảnh nhiều.
Kể từ giây phút này ông ta thề rằng, nhất định phải có được người đẹp hảo hạng này.
Ông ta bước đến, ưỡn ngực nhìn Đường Sở Sở, nói: “Là Đường Sở Sở đúng không, chuyện của cô Giai Giai đã nói với tôi rồi, trời nóng như vậy, chúng ta đến thuê một phòng ở khách sạn để bàn bạc kỹ hơn nhé, cô yên tâm, có tôi ở đây, đừng nói là đơn hàng ba ngàn vạn, cho dù là đơn hàng năm ngàn vạn tôi cũng cho cô được.”
Trần Lâm bày ra vẻ ăn chắc Đường Sở Sở.
Ông ta là giám đốc phụ trách khoản này, bởi vì chức vụ này, không biết ông ta đã chơi đùa biết bao nhiêu cô gái.
Lúc vừa bắt đầu, những cô gái đó vẫn từ chối.
Nhưng qua một khoảng thời gian, những cô gái tìm ông ta để lấy đơn hàng đều chủ động dâng tận cửa.
Ngô Giai Giai cũng muốn thúc đẩy chuyện này, một khi xong việc, Trần Lâm thấy hài lòng thì cô ta cũng có được rất nhiều lợi ích.
Cô ta bước đến, kéo Đường Sở Sở đến bên cạnh mình, thuyết phục cô: “Sở Sở, tôi biết, mấy năm nay cô chịu khổ rồi, nhưng bây giờ cô lấy lại được vẻ đẹp rồi, đã xinh đẹp lên rồi, cô phải biết tận dụng ưu thế của mình chứ, tuổi xuân của người con gái chỉ có vài năm, qua rồi sẽ không còn gì nữa.”
“Tôi có chồng rồi, không được.” Đường Sở Sở dứt khoát từ chối.
Trần Lâm lập tức trở mặt: “Đường Sở Sở, đừng không biết thức thời như vậy, giám đốc Trần xem trọng cô, đó là vinh hạnh của cô, cô đắc tội giám đốc Trần, sau này nhà họ Đường cô đừng hòng hợp tác với Thiên Quân.”