Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120

Có thể thấy được mẹ nhìn nhận Giang Thần, cũng mừng rỡ trong lòng.

Ngô Mẫn nhẹ kéo Đường Tùng, nháy mắt với một cái, lập tức xin lỗi: “Mẹ, bọn con biết sai rồi, không đổi xe, không mua váy gì nữa.”

Cốc cốc cốc.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

Hà Diễm Mai ngồi ở trên ghế sa lon, liếc nhìn Đường Tùng, quát: “Ngây ra đấy làm gì, đi mở cửa đi!”

“Dạ!”

Đường Tùng lập tức đứng lên, đi mở cửa.

Có mấy người đứng ở cửa.

Cũng chẳng phải là ai khác, là Đường Thiên Long, Đường Hải, Đường Kiệt, còn có một vài thành viên quan trọng khác trong nhà họ Đường.

Trên tay bọn họ còn mang theo cả quà cáp.

Đường Hải cười hỏi: “Tiểu Tùng là cháu à, bố mẹ cháu có nhà không?”

Trong phòng, truyền ra tiếng hỏi của Hà Diễm Mai: “Đường Tùng, là ai đấy?”

Đường Tùng quay đầu đáp: “Mẹ, là mấy người ông nội, bác cả với bác hai.”

Nghe vậy, Hà Diễm Mai lập tức đứng dậy, đi tới, vừa thấy người ở cửa, giọng điệu tràn đầy mỉa mai nói: “Ơ, thật sự là khách quý ít gặp, cái nhà này của tôi mua biết bao nhiêu năm rồi mới thấy mấy người đến được một lần đấy, cái miếu nhỏ này của tôi không chứa nổi mấy tượng Phật lớn thế này đâu.”

Nói xong, bà ta chỉ ra bên ngoài: “Cút.”

“Diễm Mai, đừng như vậy, bọn anh và bố đặc biệt đến đây để xin lỗi.” Đường Hải kịp nói: “Em xem, bố cũng đã lớn tuổi như vậy rồi còn đích thân đến xin lỗi, sao em có thể không cho ông vào nhà chứ, chuyện này mà truyền ra ngoài người ta sẽ mắng các em bất hiếu đó.”

“Mắng thì mắng, những năm qua, người ngoài mắng nhà tôi còn ít à?” Hà Diễm Mai kiêu căng tự phụ nói: “Sao hả, biết Giang Thần có xuất thân lớn nên tới nịnh bợ à? E là để mấy người thất vọng rồi, nó là một binh lính đã xuất ngũ mà thôi, còn là lính quèn, tuy rằng thủ trưởng của nó lợi hại, quen biết cấp tướng Tây cảnh, nó có thể mượn xe một lần, tiếc là lại không mượn được đến lần thứ hai.”

Đường Thiên Long đích thân tới, có chủ ý gì, Hà Diễm Mai dùng chân đầu ngón tay cũng có thể đoán ra được.

Cho dù Đường Thiên Long có là bậc cha chú, Hà Diễm Mai cũng không nể chút mắt mũi nào.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy, thái độ của mẹ như này là sao. Ông nội đã đích thân tới trước cửa nhà rồi, sao mẹ lại có thể làm như thế?”

“Đúng vậy đó, thật sự là nghĩ mình hay ho lắm rồi đó à?”

“Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với ông nội đi.”

Người nhà họ Đường thay nhau liên tục chỉ trích Hà Diễm Mai.

Người kia lập tức thay đổi thái độ, mặt đầy ý cười nói: “Bố, nhà con nhỏ hẹp, không phải biệt thự, hơn nữa cũng không có nhiều ghế như vậy, có vào nhà cũng không có chỗ ngồi. Cho nên con mới không mời bố vào, có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi. Úi chà, còn mang theo cả quà nữa cơ à, Tiểu Tùng, ngơ ra đó làm cái gì, còn không mau nhận lấy quà tặng đi.”

“Ò!”

Đường Tùng lập tức cầm lấy quà của người nhà họ Đường mang tới, nhưng quà tặng quá nhiều, một mình cậu ta không thể cầm hết được mới réo gọi: “Tiểu Mẫn, tới lấy đồ nè.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK