Chương 51
Tiêu Chiến là một tướng quân, sao có thể nói chết là chết dễ dàng thế được?
Giang Thần nói: “Trên tin tức nói, hình như là bị một người đeo mặt nạ quỷ đen giết chết, hiện tại cảnh sát đang truy nã kẻ giết người.”
Nghe vậy, Đường Sở Sở sửng sốt.
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đen…
Trong tình trạng mơ hồ cô vẫn nhớ rõ, lúc cô tuyệt vọng, bất lực, suy sụp, xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đen, nhưng cô không kịp ghi nhớ nó như thế nào thì đã hôn mê.
“Chết rồi, thật sự đã chết rồi sao?” Trên mặt Đường Sở Sở vô cùng hoảng hốt, cô không thể tin được một người có uy quyền như Tiêu Chiến cứ như vậy mà chết.
“Ừm, chết rồi, lại đây, ăn chút cháo nào.”
Giang Thần ôm Đường Sở Sở lên, để cô dựa vào trong ngực mình, cầm lấy thìa, đút cho cô ăn.
Đường Sở Sở hơi há miệng, ăn cháo.
Cả ngày hôm nay, tinh thần Đường Sở Sở đều rất hoảng hốt, cô đang ngủ say mê, nhưng lại nhanh chóng bừng tỉnh vì mơ thấy ác mộng, mỗi lần tỉnh lại cô đều lêu lên thất thanh vì muốn Tiêu Chiến buông tha cho mình.
Giang Thần biết Đường Sở Sở phải chịu đả kích nặng nề, tinh thần gần như sụp đổ, điều này đã để lại cho cô một bóng ma thật lớn, cần phải kiên nhẫn mới có thể đi ra khỏi bóng tối.
Bên ngoài mọi người đều đang thảo luận chuyện của nhà họ Tiêu, đang bàn luận về cái chết của Tiêu Chiến.
Mà Giang Thần, vẫn luôn ở bên Đường Sở Sở.
Ngày đầu tiên, Đường Sở Sở tinh thần hoảng hốt. Nhưng dưới sự chăm sóc dốc lòng của Giang Thần, cô dần dần thoát ra khỏi bóng ma đó, từ trạng thái trầm mặc ít nói, cô đã có thể nói chuyện cùng với Giang Thần.
Giang Thần cũng thề son sắt rằng nếu anh có thể chữa khỏi cho cô một lần, thì sẽ có thể chữa khỏi cho cô lần thứ hai.
Ba ngày sau, Đường Sở Sở hoàn toàn bước ra khỏi bóng ma đó.
Tuy nhiên, vết thương trên mặt cô vẫn chưa hồi phục.
“Thần, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, em muốn về nhà một chút, em sợ bố mẹ lo lắng.”
“Ừm.”
Giang Thần gật đầu, anh bảo Tiểu Hắc lái chiếc xe thương mại không có biển số đi đến nhà họ Đường.
Trước cửa nhà Đường Sở Sở.
Cửa nhà vẫn đóng chặt.
Đường Sở Sở được Giang Thần dìu, nhẹ nhàng gõ cửa.
Một người đàn ông trung niên lập tức đi tới mở cửa, nhìn thấy Đường Sở Sở, trên mặt ông lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng kéo cô vào phòng: “Sở Sở, con về rồi, con không sao chứ?”
“Bố.” Đường Sở Sở gọi một tiếng: “Con không sao.”
“Đường Bác, ai vậy?” Trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện, Hà Diễm Mai đi tới, khi nhìn thấy Đường Sở Sở, mặt bà lập tức sụ xuống, lạnh lùng nói: “Cái đồ sao chổi, chị còn về đây làm gì?”
“Mẹ.”
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có cô con gái như chị.” Hà Diễm Mai nhìn gương mặt đang buộc băng gạc của Đường Sở Sở, tỏ vẻ ghét bỏ.