Chương 682
Đường Tùng lại bày ra một mặt thất thiểu, miệng lẩm bẩm: “Xong rồi, lần này thật sự là tiêu rồi.”
Hà Diễm Mai cũng không nói gì, bà ta cũng cảm thấy báo cảnh sát là biện pháp đúng đắn.
Còn Đường Bác vốn dĩ lại không có chủ ý gì về chuyện này, chỉ ngồi ở một bên, tự mình buồn bực mà hút điếu thuốc.
Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã tới cửa.
Sau khi hỏi thăm một lượt, cảnh sát nói sẽ xử lý.
Tùy tiện nói thêm vài câu cũng lập tức rời đi.
Cùng lúc đó.
Mã Hóa Long đang ngồi cùng với một vị sĩ quan cảnh sát cao cấp nào đó trong hộp đêm.
“Ha ha, cục trưởng Trần, đợi tới sau khi chuyện này giải quyết xong thì không thể thiếu phần của anh rồi.”
Người tên gọi là cục trưởng Trần khẽ ngừng tay lại, nói: “Anh Mã, anh kiềm chế một chút, đừng làm quá lớn, dù sao thì Tiêu Dao Vương vẫn còn đang ở Giang Trung đó.”
“Không có chuyện gì.”
Mã Hóa Long không chút dè dặt mà nói: “Tôi đã hỏi thăm kỹ càng trước đó rồi. Hắc Long là hậu thuẫn của Đường Sở Sở đã đắc tội với rất nhiều nhân vật cao cấp khác, bây giờ những người này đều ước rằng giết chết Hắc Long. Hiện tại tôi ra tay với nhà họ Đường thì bọn họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi, sẽ không để ý tới lắm đâu.”
Mã Hóa Long có thể nhắm đúng thời cơ mà vùng dậy, ánh mắt thật rất hiểm độc.
Nếu không cũng không cần chờ tới lúc nhiều ông trùm như thế quy về ở ẩn mới nhanh chóng vùng dậy, trở thành vua ngầm mới của Giang Trung.
Nhà họ Đường.
Cả nhà họ Đường cùng tụ lại một chỗ.
Đường Tùng không còn thiết sống gì nữa: “Xem đi, lời tôi nói không có tác dụng, cảnh sát tới đây chỉ đăng ký vài cái đã đi, bây giờ nhất định anh Mã đã biết rồi, kế tiếp đây cứ đợi mà nhận sự trả thù điên cuồng của anh Mã đi.”
Hà Diễm Mai nghe thế cũng sợ ra mặt.
Bà ta kéo Đường Sở Sở qua, khuyên: “Sở Sở à, người có lòng dạ ác độc như vậy chúng ta không nên đụng tới đâu, dù sao thì trong thẻ con cũng có tiền, nhân nhượng một chút cho yên chuyện đi.”
Đường Tùng hùa theo: “Đúng đó chị, em cầu xin chị, bây giờ lấy tiền ra vẫn còn kịp.”
Đường Sở Sở đứng lên quát: “Đường Tùng, đây là họa mày gây ra, dựa vào cái gì mà tao phải thu dọn tàn cuộc cho mày?”
“Mẹ.”
Đường Tùng lập tức khóc lên.
Nói xong cũng lập tức nhào ra ngoài cửa sổ nhảy lầu.
“Đều là lỗi của tôi, tôi chết đi là được rồi.”
Ngô Mẫn kịp thời kéo cậu ta lại.