Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 677

Cô thử suy nghĩ, gọi qua cho Hứa Tình.

Hiện tại là tám giờ sáng, Hứa Tình vừa đến công ty là nhận được điện thoại của Đường Sở Sở.

“Sở Sở, sao vậy?”

Tuy rằng trong lòng rất bất mãn với Đường Sở Sở, nhưng dù sao cũng là chỗ chị em thân thiết, Hứa Tình cũng không tháo mặt nạ thân thiện xuống.

“Hứa Tình, chuyện lan truyền trên mạng là thật sao, Hắc Long thật sự đến Nam Hoang, đã trải qua trận chiến sinh tử ở ngoại ô Thiên Sơn, bị mười vạn đại quân vây đánh sao?”

Chuyện này ngày hôm qua Hứa Tình có nghe nói.

Sự việc thật giả ra sao cô ta cũng không biết.

“Làm sao mà tớ biết được?”

Đường Sở Sở lại hỏi lần nữa: “Đúng rồi, hai ngày nay cậu có gặp Giang Thần không, tớ gọi điện thoại cho anh ấy đều tắt máy, không tài nào kết nối được.”

Hứa Tình nói: “Tớ đào đâu ra thời gian đi gặp anh ấy chứ, cái tên không có lương tâm này đã quên tớ từ khuya rồi, bây giờ công ty bận muốn chết luôn, ngày nào tớ cũng tăng ca đến mười hai giờ đêm, về đến nhà ngã đầu ra một cái là ngủ tít, không có thời gian liên lạc với anh ấy, tớ có việc rồi, cúp máy đây, nghỉ giữa trưa rồi tám tiếp.”

Hứa Tình thật sự rất bận, thẳng tay cúp máy.

Mà Đường Sở Sở thì lại gọi taxi đến tập đoàn Giang Long.

Muốn gặp Giang Thần.

Chỉ có điều là Tần Niên lại nói không có Giang Thần.

Cùng lúc đó, nhà họ Đường.

Cánh cửa nhà họ Đường đã bị cưỡng chế đập phá.

Một đám đàn ông lực lưỡng phá cửa đi vào.

Đường Tùng bị đánh vỡ đầu chảy máu, ngã trên mặt đất, kêu lên những tiếng rên đau đớn.

Có một gã trung niên mập đang ngồi trên sô pha.

Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, đeo dây chuyền vàng, ngậm một điếu xì gà.

“Đường Tùng, hôm nay là ngày thứ ba, tiền lãi đã là sáu trăm triệu, cộng thêm tiền vốn giờ là mười bốn trăm triệu, mày thế này là muốn chờ tiền lãi đến bao nhiêu thì mày mới trả tiền hả?”

Gã trung niên mập lộ vẻ ghê tởm.

Đường Tùng nằm trên mặt đất, rên rỉ từng tiếng đau đớn, không ngừng cầu xin: “Anh, anh Mã, ông nội Mã, anh tha cho em đi mà, em không có tiền, em thật sự không có tiền.”

“Cái gì?”

Anh Mã lập tức nổi giận, đứng lên nhấc chân đạp lên người Đường Tùng.

“Không có tiền mày đánh bài bằng gì, không có tiền mà mày vay nặng lãi?”

Một cái đạp này khiến Đường Tùng đau muốn chết đi sống lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK