Chương 174
Lâm Huyền bị đá gãy cằm, cũng nằm trên đất phát ra tiếng kêu thảm khốc.
Mà Đường Tùng bị trói tới nơi này đánh một trận bầm dập rồi bị treo lên một lúc lâu đang ngất ở đó cũng chưa có tỉnh lại.
Giang Thần đứng lên đi về phía Tôn Diệu.
Tóm người kia từ trên đất lên, duỗi tay lấy kim bạc trong người của Tôn Diệu ra.
Kim bạc vừa được lấy ra, cơn đau đớn của Tôn Diệu lúc này mới tiêu tan.
Giang Thần tóm chặt lấy tóc người kia, nhấc anh ta lên khỏi mặt đất, lạnh lùng nói: “Chính là mày đã tơ tưởng tới vợ tao?”
“Giang Thần, không, đại ca Giang… Tôi sai rồi, là tôi có mắt như mù không thấy núi Thái Sơn. Tôi không dám, tôi không dám nữa.”
Tôn Diệu sợ rồi.
Đến cả Lâm Huyền cũng dám đánh, anh ta thật sự là không dám đụng tới.
Bốp!
Giang Thần vung tay tát một cái.
Mặt Tôn Diệu lập tức xuất hiện một dấu bàn tay đỏ ửng, đầu anh ta choáng váng, miệng cũng chảy máu, còn văng ra thêm mấy cái răng.
“Á…”
Tôn Diệu đau đớn hét lên, mặt mày nhăn nhó, vẻ mặt méo xệch đến đáng sợ.
Giang Thần ném người kia trên đất, hệt như ném một con chó.
Sau đó, anh đi về phía Lâm Huyền.
Tung một cước đạp lên người Lâm Huyền.
“Xin ngài, ngài tha mạng…” Lâm Huyền bị đá gãy cằm, đau đến tan nát cõi lòng, đến cả nói chuyện cũng không còn trôi chảy được nữa.
“Lẽ ra tôi không muốn giết người, nhưng mà, là ông không có mắt. Ông chọc tôi thì được, đừng có chọc giận vợ của tôi…”
Giang Thần giẫm lên tim của Lâm Huyền, hơi dùng sức.
“Á…”
Lâm Huyền kêu lên thảm thiết, lệch hẳn đầu sang một bên, chớp mắt đã không còn thở nữa.
Đám đàn em ở phòng dưới đất nhìn thấy cảnh này, sợ đến quỳ rạp trên đất không ngừng xin tha.
Tôn Diệu nằm trên đất cũng sợ hết cả người run rẩy.
Lâm, Lâm Huyền chết rồi?
Giang Thần đi tới ngồi trên ghế, lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Dao Vương.
“Tiêu Dao Vương, tôi có đánh bị thương một vài tên côn đồ, giết một tên ở Thịnh Thế Vương Triều, ông bảo người tới dọn dẹp tàn cuộc đi.”
Nghe được cuộc gọi điện đó của Giang Thần.
Tôn Diệu suýt đã phát điên rồi.
Mẹ kiếp, đây, đây rốt cuộc là ai vậy.
Còn ra lệnh cho Tiêu Dao Vương tới dọn dẹp tàn cuộc?