Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 804

Bởi vì bây giờ anh không có quyền lợi, không cách nào giúp Ngân Mị tạo thân phận.

Nhưng Tiêu Dao Vương thì khác, ông giúp Ngân Mị tạo một thân phận, dễ dàng vô cùng.

Bệnh viện quân khu, phòng bệnh hồi sức cấp cứu.

Văn Tâm đang xoa cơ thể cho Tiểu Hắc.

Sau một vài ngày điều dưỡng, Tiểu Hắc đã tỉnh dậy, nhưng anh ta vẫn còn rất yếu.

Giang Thần dẫn theo Ngân Mị đi vào.

Văn Tâm đột nhiên dừng lại, gọi: “Anh Giang.”

Giang Thần hơi xua tay, đi tới, phát hiện ra Tiểu Hắc đã tỉnh rồi, anh mới thở phào nhẹ nhỏ, thời gian Tiểu Hắc tỉnh lại nhanh hơn anh dự đoán.

“Anh Giang.”

Tiểu Hắc nằm ở trên giường, yếu ớt lên tiếng, một giọng nói yếu ớt truyền đến: “Thực sự xin lỗi, là tôi vô dụng, tôi đã gây phiền phức cho anh rồi.”

Giang Thần ngồi xuống trước giường bệnh: “Không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi, anh cứ yên tâm dưỡng bệnh, đợi sau khi vết thương bình phục, khỏi bệnh, chúng ta lại cùng nhau chinh chiến thế giới, thoát ly khỏi chiến trường ở Nam Hoang, chúng ta sẽ gầy dựng lại giang sơn ở thương trường Giang Trung. “

“Ừm.”

Tiểu Hắc yếu ớt mở miệng.

Giang Thần đưa tay đặt lên mạch anh ta, bắt mạch và chẩn đoán tình trạng cơ thể hiện tại của anh ta.

Sau khi kiểm tra, anh lại kê đơn đơn thuốc.

Sau đó, anh gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.

“Anh Tiêu Dao, tôi đang ở bệnh viện quân khu. Nếu ông có thời gian thì đến đây một chuyến đi.”

Giang Thần không trực tiếp đi tìm Tiêu Dao Vương.

Anh biết bây giờ Tiêu Dao Vương đang bị theo dõi, nếu anh đi tìm, nhất định sẽ mang đến cho Tiêu Dao Vương một chút phiền toái.

Sau khi nhận được cuộc gọi, Tiêu Dao Vương đã nhanh chóng đến.

Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, ông ta xuất hiện trong phòng bệnh.

“Anh Giang, có chuyện gì vậy?” Ông ta vừa tới đã hỏi thẳng vào vấn đề.

Giang Thần chỉ vào Ngân Mị đang đứng bên cạnh mình, nói: “Cô ấy là một dân ở chui, không có thân phận. Ông giúp cô ấy tạo một thân phận hợp lý đi.”

Tiêu Dao Vương liếc nhìn Ngân Mị một cái, không khỏi hỏi: “Cô ấy là ai?”

“Chuyện này thì ông không cần phải hỏi nhiều.”

“Được.”

Tiêu Dao Vương cũng không hỏi nhiều, ông ta hỏi Ngân Mị một số câu hỏi đơn giản, chẳng hạn như tuổi tác đại loại vậy.

Sau khi tra hỏi xong, ông ta bỏ đi.

Văn Tâm cũng rất nhiều chuyện, cô ta kéo Giang Thần, thấp giọng hỏi: “Anh Giang, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?”

Giang Thần cười nhẹ, không giải thích gì nhiều.

Giang Thần không rời đi, mà ở lại bệnh viện cùng Tiểu Hắc, nói chuyện phiếm với Tiểu Hắc.

“Anh Giang, tôi muốn hút một điếu thuốc…”

Tiểu Hắc yếu ớt mở miệng.

Tối hôn qua anh đã tỉnh dậy rồi, nên đã thèm thuốc lá rất lâu, nhưng Văn Tâm không cho anh ta hút.

“Được, không có vấn đề gì.”

Giang Thần châm một điếu thuốc.

Vì Tiểu Hắc không thể cử động tay chân nên anh đành phải cầm rồi bảo Tiểu Hắc hút.

“Anh Giang, anh Hắc bị thương rất nặng, sao có thể hút thuốc được?” Vẻ mặt Văn Tâm tràn đầy sự bất mãn: “Tốt xấu gì anh cũng là một cũng là thần y, chẳng lẽ đến chuyện này còn không hiểu sao?”

Giang Thần hơi xua tay, cười nói: “Không sao, hút một điếu cũng không chết nổi đâu, hút rồi, thân thể cũng cảm thấy thoải mái, vui vẻ. Như vậy sẽ đẩy nhanh quá trình hồi phục của vết thương của anh ấy.”

Văn Tâm bĩu môi nói: “Đây là cái đạo lý ngang trái gì vậy.”

Giang Thần cười nhẹ.

Tiểu Hắc hút một điếu thuốc, trên khuôn mặt hiện lên vẻ hài lòng.

“Anh Giang, tình hình ở Nam Hoang thế nào rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK