Chương 33
Hôm nay nhà họ Tiêu đã phá sản. Nhà họ Tiêu đứng đầu bốn gia tộc lớn đã trở thành lịch sử, từ một gia tộc quyền thế bậc nhất, trở thành một gia tộc nợ nần chồng chất.
Nhà họ Tiêu.
Tiêu Chiến trở về từ Kinh Đô, lại nhận được tin nhà họ Tiêu phá sản, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, nhà họ Tiêu đã triệt để phá sản!
Phòng khách, Tiêu Thần quỳ trên đất.
“Chú tư, đều là Đường Sở Sở, Đường Sở Sở gọi điện thoại cho Diệp Hùng, Diệp Hùng lập tức hủy bỏ mối hợp tác giữa Tập đoàn Long Đằng của nhà họ Tiêu và Tập đoàn Thiên Quân, còn khiến nhà họ Tiêu phá sản…” Tiêu Thần khóc lóc, thêm mắm thêm muối kể lại một lần sự việc.
“Rắc!”
Ly nước trong tay Tiêu Chiến nháy mắt rạn nứt, sắc mặt ông ta tối sầm: “Diệp Hùng, dám đối đầu với nhà họ Tiêu tôi, cho dù là nhà họ Diệp, cũng không bảo vệ được ông! Đường Sở Sở, tôi đảm bảo sẽ khiến cho nhà họ Đường chết một cách thật khó coi!”
Tiêu Nhược Nhiên ở bên cạnh bình tĩnh hỏi: “Anh tư, bây giờ làm sao đây?”
Tiêu Chiến đứng dậy, nói: “Yên tâm, anh tự có tính toán, đợi thêm một thời gian nữa.”
Bầu không khí trong nhà họ Tiêu trầm lặng, nhà họ Đường lại là một khoảng vui mừng.
Đường Thiên Long tuyên bố Đường Sở Sở đảm nhiệm chức giám đốc điều hành của Đường Thị Vĩnh Nhạc. Hơn nữa còn tuyên bố với bên ngoài, từ nay trở đi, Đường Thị Vĩnh Nhạc đã trở thành đối tác quan trọng nhất của Thiên Quân.
Thêm vào đó, tin tức Diệp Hùng tự mình đón tiếp Đường Sở Sở vào Thiên Quân bị lộ, nhất thời, nhà họ Đường nở mày nở mặt, trở thành đối tượng nịnh bợ của không ít gia tộc nhỏ ở Giang Trung.
Còn Giang Thần, cuối cùng cũng được nhà họ Đường chấp nhận, vào sống trong nhà Đường Sở Sở.
Sau khi Đường Sở Sở làm giám đốc điều hành, thì bắt đầu bận rộn, mỗi ngày đi sớm về trễ, bận việc công ty.
Còn Giang Thần thì sống trong nhà Đường Sở Sở, anh cũng không đi làm, mỗi ngày chỉ ở nhà quét dọn, nấu ăn, đến giờ tan làm thì lái chiếc xe điện nhỏ đến công ty Vĩnh Nhạc đón Đường Sở Sở.
Cuộc sống như thế này cũng là cuộc sống trong mong ước của Giang Thần.
Trong thoáng chốc, anh vào ở rể nhà họ Đường đã được hơn nửa tháng.
Vào một buổi chiều, Giang Thần quét nhà xong thì xách túi rác ra cửa vứt rác, sau đó lái xe điện nhỏ đến công ty Vĩnh Nhạc đón Đường Sở Sở tan làm.
Ở ven đường ngoài công ty Vĩnh Nhạc.
Giang Thần ngồi xổm trên đất hút thuốc.
Tiểu Hắc cũng ngồi một bên.
“Anh Giang, anh mỗi ngày chỉ ở nhà quét nhà, nấu cơm, sau đó là đón chị dâu, cuộc sống như vậy anh có thấy chán không chứ. Tôi thấy rảnh rỗi muốn chết rồi, hay là, chúng ta đưa chị dâu đến Nam Hoang đi!”
“Anh thì hiểu cái gì. Đây mới là đời người, là cuộc sống.”
Giang Thần hút một hơi thuốc lá, phun ra một vòng khói, sau đó vứt đầu mẩu thuốc xuống đất, vẻ mặt thờ ơ, nói: “Những ngày tháng đánh đấm, chém giết tôi đã trải qua đủ rồi. Vì Sở Sở nên tôi mới theo quân đội mười năm. Cuộc đời còn lại, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy, làm cho cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.”