Chương 154
Giang Thần hỏi: “Nói chuyện đã xảy ra ở mộ cổ.”
“Vâng.”
Bạch Tố gật đầu, kể lại những chuyện đã xảy ra.
Khoảng ba tháng trước, bọn họ được thuê với một khoản tiền lớn, cùng với một tấm bản đồ, cần phải đi đào một ngôi mộ cổ, bọn họ đã tốn thời gian là một tháng để khảo sát, như vậy mới đi vào mộ cổ.
Sau khi bẻ khóa được rất nhiều cơ quan, cuối cùng cũng vào sâu bên trong mộ cộ.
Bọn họ phát hiện ra một chiếc hộp cũ ở trong một quan tài bằng pha lê, trên hộp còn có một chiếc chìa khóa cắm trên đó.
Chính là lúc này, thiết bị điện tử đột nhiên mất kiểm soát, đèn pin cũng lập tức biến thành màu đen.
Sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cô ta là người ở gần chiếc hộp cổ nhất, ngay khi nhìn thấy một bóng ảnh đang đến gần quan tài pha lê, cô ta vội vàng ôm chiếc hộp lên nhưng bị cướp, cô ta chỉ rút được chìa khóa trên chiếc hộp.
Sau khi lấy được chìa khóa cô ta đã bị bắn trúng.
Nhưng cô ta không quan tâm nhiều như vậy, lấy được chiad khóa lập tức chạy, chạy khỏi mộ cổ.
Sau đó, cô ta vẫn luôn điều tra xem ai là người đã cướp chiếc hộp.
Cô ta đã điều tra ra được một vài manh mối, vì thế mới đến Giang Trung.
“Anh Giang, tôi không biết kẻ giết người là ai, nhưng thực lực của anh ta cực kỳ lớn, nếu như không phải thân pháp tôi tốt, chạy nhanh, chắc chắn là tôi đã chết ở trong mộ cổ rồi.”
Giang Thần nghiêm túc lắng nghe, phán đoán xem Bạch Tố đang nói thật hay giả.
Sau khi Tiểu Hắc căn dặn tổng bộ Nam Hoang xong thì đi vào.
Anh ta cũng nghe Bạch Tố kể chuyện đã xảy ra ở mộ cổ.
Giang Thần liếc nhìn Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc đi theo Giang Thần nhiều năm ngay lập tức hiểu ý, trong nháy mắt rút súng ra nhắm vào phía sau đầu Bạch Tố.
Bạch Tố sợ đến hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, trán bóng nhẵn tiếp xúc với mặt đất, cơ thể khẽ run, không ngừng xin tha thứ: “Không… không biết đã làm gì gây tội với chủ soái, xin chủ soái tha mạng.”
Vẻ mặt Giang Thần lạnh lùng nói: “Tất cả những lời cô nói, có nửa câu nào là giả?”
“Thưa chủ soái, tuyệt đối không nói sai.”
Giang Thần nhẹ phất tay.
Tiểu Hắc lập tức thu súng lại.
“Được rồi, đứng dậy đi, nếu như tôi đã nhờ vả, thì những ngày sau này cô cứ an tâm mà làm việc cho tôi, ở đây là Giang Trung, Giang Trung không có Hắc Long, cũng không có Hoa Hồng Đen, tôi là Giang Thần, cô là Bạch Tố, với thân phận của cô thì nên nâng cao lên một chút, dù sao có thể mua trung tâm thương mại ở trong thành phố thì không thể là người thường được.”
Giang Thần căn dặn xong, đứng dậy rời đi.
Sau khi anh đi, Bạch Tố mới thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc trán bóng nhẵn của cô ta đã đẫm máu, khuôn mặt trắng trẻo của cô ta đã toát đầy mồ hôi.
Tiểu Hắc cười nói: “Đừng quá căng thẳng, anh Giang không đáng sợ như trong truyền thuyết như vậy đâu, thật ra anh Giang đối với thuộc hạ rất tốt, chỉ cần an tâm đi theo anh ấy, không được phản bội anh ấy, thì nhất định là sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu như phản bội, vậy hậu quả…”