Chương 177
“Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau cút đi.” Hoắc Đông mắng một tiếng, lại đạp thêm một cú.
Cũng bởi vì đám không có mắt mày đắc tội với Giang Thần, người kia mới bảo cấp trên của anh ta ra dọn dẹp.
“Hu hu…”
Tôn Diệu sốt sắng bật khóc.
Anh ta cũng muốn đi lắm chứ.
Nhưng mà anh ta bị gãy xương rồi, đến cả bước đi cũng là cả vấn đề, đừng nói chi là dắt theo Đường Tùng.
Giờ phút này, một người lính mặc đồ vũ rang đi tới hỏi: “Tướng quân, bên ngoài có một người tới, nói là Tôn Thái Vân. Ông ta bảo con trai của ông ta đang ở bên trong, có cho vào không ạ?”
Hoắc Đông nhìn Tôn Diệu, khẽ phất tay nói: “Để cho ông ta vào, nhanh chóng mang thứ rác rưởi này đi.”
“Vâng.”
Bên ngoài Thịnh Thế Vương Triều.
Một người đàn ông trung niên mặc u phục, thắt cà vạt nghiêm túc đang sốt sắng đến đổ mồ hôi.
Ông ta là Tôn Thái Vân, là người phụ trách chủ chốt tập đoàn của nhà họ Tôn.
Lúc nhận được điện thoại của con trai, ông ta đã lập tức vội vàng chạy tới. Nhìn thấy bên ngoài Thịnh Thế Vương Triều đều là xe quân đội, ông ta lại hoàn toàn bị hoảng loạn.
Cái thằng con trời đánh này rốt cuộc đã làm gì rồi?
Một người lính đi tới, chỉ vào Tôn Thái Vân rồi nói: “Ông vào trong.”
“Vâng.”
Tôn Thái Vân lúc này mới vào Thịnh Thế Vương Triều.
Sau khi bước vào, tâm hồn của ông ta càng lúc càng cảm thấy sợ hãi.
Dọc theo đường đi đều là quân nhân mặc đồ vũ trang, tất cả bọn họ đều đang lôi mấy tên côn đồ bị đánh rời đi.
Mà tới lúc ông ta đi tới phòng dưới lòng đất đã nhìn thấy Tôn Diệu thương tích đầy mình đang ở đó, còn nhìn thấy huy hiệu một sao trên bả vai của Hoắc Đông cũng lập tức run chân, quỳ rạp trên đất kêu một tiếng: “Tướng quân.”
“Bố, hu hu, nhanh tới dắt con đi với.” Tôn Diệu khẩn trương đến phát khóc rồi.
Tôn Thái Vân đứng lên đi tới, lại đạp cho một cú.
“Cái thằng con trời đánh này, rốt cuộc mày đã làm gì vậy hả?”
Hoắc Đông mắng: “Được rồi, đừng có ở chỗ này làm bẽ mặt nữa, nhanh dắt người đi đi. Còn nữa, mang thằng nhóc kia về nhà họ Đường cho an toàn, tôi sẽ xử lý các người sau.”
Tôn Thái Vân nghe như thế, trong lòng thoáng nhảy dựng.
Sau đó hơi nhún chân, đạp Tôn Diệu thêm mấy cái nữa.
“Cái thằng vô dụng nhà mày, bố đập chết mày.”
“Sao hả, lời tôi nói là gió thoảng bên tai đó phải không. Nếu không đi thì người đâu, bắt về luôn cho tôi…”
Nghe thế, Tôn Thái Vân lập tức sợ hãi.
Ông ta dìu Đường Tùng ở trên đất lên, lại siết chặt lấy Tôn Diệu, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Bên ngoài, ở trên xe.
Tôn Thái Vân mặt đầy mồ hôi, tháo cà vạt xuống, cởi bỏ ra một nút áo cổ thả lỏng.