Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 262

Hà Tâm cũng có chút lo lắng.

Tuy cô ta không phải người Giang Trung.

Nhưng cô ta biết nhà họ La cũng xem như là kẻ có tiền ở Giang Trung này, bây giờ lại sợ thành bộ dạng như vậy.

Điều này cho thấy người này không dễ chọc.

Cô ta lôi kéo Giang Thần, nhỏ giọng nói: “Nhanh chuồn thôi.”

Nhưng Giang Thần vẫn làm thinh.

Anh nhìn thấy Mao Nam gọi điện thoại kêu thêm người đến, Mao Nam cũng xem như đẹp trai, bởi vì có một gương mặt tuấn tú nên mới có thể dụ dỗ được một số người phụ nữ ham muốn hư vinh tốt hơn.

Anh thản nhiên cười một tiếng: “Gọi thêm nhiều người một chút, gọi ít, không đủ cho tôi đánh đâu.”

Trên gương mặt tuấn tú của Mao Nam hiện lên sự hận thù ác độc.

“Nhóc con, dù cho mày có lai lịch như thế nào thì mày cũng nhất định phải chết.”

“Anh rể, mau chạy thôi.” Hà Tâm kéo Giang Thần.

Giang Thần cười nhạt nói với cô ta: “Không sao đâu, nếu như em đã biết anh đến nhà họ Đường ở rể, vậy chắc cũng biết anh là lính xuất ngũ trở về, năm ba người thế này anh vẫn chưa để vào trong mắt đâu.”

Nghe thấy vậy, Hà Tâm yên tâm hơn nhiều.

Giang Thần không đi thì cô ta cũng ở lại, cô ta cũng muốn nhìn xem thân thủ của Giang Thần.

Rất nhanh, một đội xe SUV thật dài chạy đến.

Dáng vẻ như hung thần ác sát, những người đàn ông cầm côn sắt trong tay xuống xe như ong vỡ tổ.

Ở cách đó mấy chục mét, La Phong ngồi trên xe Audi nhìn thấy cảnh này thì bị dọa đến run rẩy cả người.

“Xong rồi, cái tên ở rể của nhà họ Đường này tiêu rồi. Tâm Nhi của anh, sao em vẫn chưa đi vậy? Đi sớm một chút không phải là không có việc gì sao, làm sao bây giờ, anh cũng không dám đi cứu em.”

Mà Mao Nam nhìn thấy người của mình đến thì lập tức ra vẻ, hất mặt với Giang Thần một cái: “Nhóc con, mày nhất định phải chết.”

“Mao Mao, đó là ai vậy?”

Một người đàn ông chừng ba chục tuổi, đầu trọc, trên đầu có một vết sẹo đi tới, anh ta mặc áo ba lỗ màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng thô to, vẻ mặt như hung thần ác sát.

Chỉ riêng vết sẹo trên đầu thôi đã có thể dọa sợ không ít người bình thường rồi.

Đây chính là thuộc hạ số một dưới trướng của Chó điên Chung Phong của khu Đông. Hải Thâm đã từng liên tục thắng ba mươi tám lần trên lôi đài ngầm, đánh chết không ít người.

Mao Nam lập tức đi đến, khom người: “Anh Hải, chút chuyện nhỏ này anh phái mấy anh em tới là được rồi, sao lại đích thân đến đây vậy?”

Nói xong, anh ta chỉ vào Giang Thần và Hà Tâm ở ven đường: “Chính là nhóc con này. Cô gái kia là người phụ nữ mà em xem trọng, đây chính là hàng tốt, em định mang về dâng cho đại ca, nhưng bị nhóc con này cản trở.”

Hải Thâm vừa nhìn thấy Hà Tâm thì hai mắt đều phát sáng.

Anh ta nhìn từ trên xuống dưới.

Cột tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi màu trắng tay ngắn, váy bò ngắn, một đôi chân dài trắng nõn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK