Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 167

Mặt của Đường Sở Sở xuất hiện một dấu bàn tay, cô duỗi tay bụm mặt, nước mắt tuôn ra.

Tôn Diệu nói: “Sở Sở, cô biết Lâm Huyền là ai không? Cô biết mấy năm nay ông ta làm gì không? Ông ta giết không được một trăm thì cũng tám chục người, đây chính là kẻ ăn thịt người không nhả xương đấy.”

“Sao?”

Đường Sở Sở nghe vậy thì cũng cảm thấy hoảng sợ.

Tôn Diệu nhìn dáng người tuyệt diệu cùng khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh ta nuốt nước miếng.

Tôn Diệu tiếp tục nói: “Cô cho rằng chỉ cần tám mươi triệu là có thể cứu người? Tôi nói cho cô biết, Lâm Huyền cầm tiền cũng không tha cho Đường Tùng, trước nay người đắc tôi ông ta đều không có kết cục tốt.”

“Sở Sở, nếu mày không nghĩ cho bản thân thì cũng nghĩ cho em trai mày chút chứ.”

“Không lẽ mày muốn mẹ phải quỳ xuống cầu xin mày sao?”

“Mẹ…”

Đường Sở Sở đỡ Hà Diễm Mai, khóc lóc nói: “Mẹ, con ly hôn với Giang Thần, mẹ đừng làm như vậy…”

Thấy thế, Tôn Diệu vui mừng.

Hà Diễm Mai nói, chỉ cần nhà họ Đường mang tám mươi triệu đến Thịnh Thế Vương Triều thì Lâm Huyền sẽ thả người.

Tôn Diệu biết Lâm Huyền.

Người này là giang hồ, cho nên rất giữ lời.

Hơn nữa mấy năm nay ông ta cũng đã rất kín tiếng, cũng không gây chuyện.

Chỉ cần đúng số tiền thì Đường Tùng sẽ không sao hết.

Hơn nữa, anh ta là người nhà họ Tôn.

Bố của anh ta có quen với Lâm Huyền, nếu ông ta ra mặt thì có lẽ không cần nhiều tiền như vậy.

Giải quyết chuyện này xong, Đường Sở Sở là của anh ta.

Đây là người đẹp nhất Giang Trung.

Hơn nữa, Hà Diễm Mai từng nói với anh ta, tuy Đường Sở Sở kết hôn với Giang Thần nhưng lại không cùng phòng.

“Chú, dì, Sở Sở, cứ để cháu lo chuyện này, trong thẻ của cháu còn có tiền, mọi người về trước đi, cháu đi chuộc người. Bằng quan hệ của nhà họ Tôn, đưa tiền xong, chắc chắc ngài Lâm sẽ không làm khó Đường Tùng.”

Hà Diễm Mai mở miệng cầu xin: “Cậu Tôn, chúng tôi đi với cậu được không?”

Bà ta từng thấy Lâm Huyền đánh người, hiện giờ bà ta rất lo cho Đường Tùng.

Tôn Diệu hứa hẹn: “Dì, dì yên tâm trở về chờ đi, cứ để cháu lo chuyện này.”

Nói rồi, Tôn Diệu nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Đường Sở Sở, cười nói: “Sở Sở, chờ tôi đưa Đường Tùng trở về, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm có được không?”

“Được, Sở Sở sẽ chờ cậu.” Hà Diễm Mai đồng ý thay Đường Sở Sở.

Còn Đường Sở Sở thì đứng ở một bên, thầm rơi nước mắt.

Cô lấy điện thoại gọi cho Giang Thần: “Thần, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, anh về nhà chờ em, em có việc muốn nói với anh.”

Nói xong, cô lập tức cúp máy.

Giang Thần đang đến, anh bắt taxi nhưng vì hơi kẹt xe nên đến bây giờ vẫn chưa tới nơi.

Hiện tại Đường Sở Sở gọi đến, anh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó bảo tài xế quay đầu trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK