Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 173

Anh ta sợ, không ngừng xin tha.

“Giang Thần, tôi sai rồi. Cầu, cầu xin anh bỏ qua cho tôi…”

Lâm Huyền đứng một bên, sợ đến vầng trán đều đổ mồ hôi.

Thủ đoạn tàn khốc gì thế này?

Ông ta chỉ nhìn thấy trong tay Giang Thần xuất hiện một cây kim bạc, sau đó thì anh vung tay lên rồi Tôn Diệu đã đau đớn lăn lộn trên đất.

Còn đám đàn hơn hai mươi mấy người của Lâm Huyền đó cũng bị dọa sợ đến chân run rẩy, thậm chí không nhịn được mà ngã xuống đất.

“Lâm Huyền?” Giang Thần nhìn vào người đàn ông trung niên mập mạp là Lâm Huyền đang đứng đó.

Huỵch!

Trong chớp mắt, Lâm Huyền quỳ rạp trên đất.

“Ngài, ngài Giang… Là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đã đắc tội tới ngài rồi, kính xin ngài Giang…”

Ông ta quỳ trên đất, tay lại vòng ở sau lưng.

Trong chớp mắt, ông ta đột nhiên móc súng ra.

Pằng!

Tiếng súng vang lên.

Nhưng mà, ở trên ghế lại không có ai cả.

Lâm Huyền ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bóng người trên ghế đã biến mất từ lúc nào rồi, lập tức cả người lại sợ hãi đến run lên.

Người đâu rồi?

Đàn em của Lâm Huyền cũng đang tìm kiếm.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bóng dáng một người đang treo trên trần nhà.

Một tay anh dán trên trần nhà, lòng bàn tay như có nhựa cao su dính chặt vào tường vô cùng chắc chắn, cả người treo lơ lửng giữa không trung.

Tất cả mọi người đều choáng váng.

Bản lĩnh gì vậy?

Đây còn là con người nữa sao?

Giang Thần nhanh chóng rơi xuống.

Trong khoảnh khắc đó, cũng đồng thời vung chân đá vào cằm của Lâm Huyền.

Bốp.

Cằm của Lâm Huyền phút chốc bị trúng một cú trực diện, cả người cũng đồng thời bị đá văng ra một quãng xa, cả người co giật run lên phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Cảnh tượng này dọa hơn hai mươi mấy tên đàn em của Lâm Huyền sợ mất mật.

Cả đám đàn em đó đều cầm mã tấu, gậy điện trong tay, nhưng ai cũng đều run rẩy sợ hãi, không ngừng lùi lại vào vách tường phía sau.

Giang Thần hiện tại nhìn giống hệt thần chết, bọn họ sợ đến cả người toát đầy mồ hôi.

Tôn Diệu còn đang nằm trên đất không ngừng lăn lộn, cũng liên tục kêu lên thảm thiết.

Giờ phút này, cả người của anh ta đều bị móng tay của mình cào đến tróc da.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK