Chương 136
Tập đoàn Ngải Lạp, phòng làm việc quản lý bộ phận nhân sự.
Chu Hào cởi áo trên người, lộ ra cơ thể trắng bóc, anh ta nhìn về phía cửa phòng toilet, liếm đôi môi khô khốc, trên mặt mang theo một nụ cười vui vẻ vì thực hiện được âm mưu: “Người phụ nữ đẹp nhất Giang Trung, hôm nay tôi phải nếm thử mùi vị của người phụ nữ đẹp nhất Giang Trung.”
Còn kết quả?
Anh ta nghĩ tới.
Nhưng theo như anh ta thấy, Đường Sở Sở đã bị đuổi khỏi nhà họ Đường rồi, không còn quan hệ gì với nhà họ Đường nữa, nếu không thì cũng sẽ không phải ra ngoài tìm việc làm.
Mà Giang Thần, chồng của cô, thằng nhóc này mượn xe giả vờ đe dọa người khác, một khi người nổi tiếng kia quay lại, thằng nhóc Giang Thần này chắc chắn sẽ xong đời.
Chu Hào không hề lo ngại gì, hơn nữa sau khi làm xong chụp hình, quay video, Đường Sở Sở cũng không dám nói ra.
“Sở Sở, tôi đến đây.”
Phòng làm việc.
Chu Hào cởi hết đồ ra.
Anh ta đi vào nhà vệ sinh, đẩy cửa ra nhưng phát hiện cửa đã bị khoá trái.
“Tính cảnh giác khá cao đấy chứ.” Chu Hào hung dữ mắng, gõ cửa, lớn tiếng nói: “Đường Sở Sở, cô mở cửa ra cho tôi.”
Trong nhà vệ sinh.
Đường Sở Sở không ngừng lấy nước dội lên mặt, thậm chí là lên đầu, bây giờ quần áo trên người cô đều đã ướt hết, đồ dán sát vào da thịt của cô, lộ ra hình dáng cơ thể mềm mại.
Nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, cho dù cô có dội nước cũng không có tác dụng gì.
Cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng nóng.
Trong cơ thể dường như có rất nhiều con sâu đang bò, mà trong lòng cô cũng dâng lên dục vọng nguyên thuỷ nhất.
Từ trước đến giờ cô chưa từng có loại dục vọng thế này.
“A…”
Cô ngồi xổm xuống đất, kéo quần áo của mình, cào vào da thịt của mình.
Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Chu Hào: “Sở Sở, cô mau mở cửa đi, cô không chịu nổi nữa đúng không, mau mở cửa, tôi giúp cô, khiến cô thoải mái hơn…”
Bên ngoài truyền đến giọng điệu trêu chọc của Chu Hào.
Đường Sở Sở vẫn chưa mất hết lý trí.
Cô biết, cô không thể làm vậy.
Cô là người đã có chồng.
Chồng của cô là Giang Thần.
Ngoại trừ chồng cô, cô không thể cho ai cả.
Cô ngồi dưới đất, gương mặt đỏ bừng, trên mặt hiện lên vẻ khổ sở.
Chu Hào gọi mấy phút, nhưng Đường Sở Sở vẫn không mở cửa.
Anh ta tức giận không ngừng đạp lên ván cửa, muốn đạp cửa ra.
Dù sao bây giờ đã tan ca rồi, bên ngoài không có ai, cho dù có gây ra tiếng động lớn thì cũng không có ai biết, cùng lắm thì ngày mai tìm người đến sửa lại cánh cửa là được.