Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 169

Đường Bác kể lại mọi chuyện đã xảy ra.

Giang Thần nghe xong, lập tức đứng lên muốn đi.

“Thần…”

Đường Sở Sở nghẹn ngào, đứng lên gọi một câu. Cô muốn đuổi theo anh nhưng lại bị Hà Diễm Mai kéo lại.

“Sở Sở, cứ để cho nó đi đi. Chuyện này nếu đổi lại là bất cứ ai cũng đều cảm thấy khó chịu như vậy mà. Đợi qua thêm một quãng thời gian thì nó sẽ nghĩ thông suốt. Chờ sau này có tiền rồi con bồi thường lại cho nó, dù sao nó cũng đã chữa trị cho con hai lần rồi.”

“Hu hu…”

Đường Sở Sở đau lòng khóc nấc.

Cái gì mà Tôn Diệu, cái gì mà nhà siêu giàu gì đó chứ, cô vốn là không thích.

Cô chỉ thích Giang Thần thôi.

Nhưng mà, giữa tình thân và tình yêu, cô buộc phải chọn tình thân.

Đường Sở Sở biết bây giờ Giang Thần nhất định đang rất hận cô, hận cả nhà của cô, mới hùng hổ rời khỏi nhà như vậy.

Giang Thần một mạch rời khỏi nhà họ Đường, đón xe tới Thịnh Thế Vương Triều.

Thịnh Thế Vương Triều là trung tâm giải trí nổi danh nhất ở Giang Trung.

Nơi đây có các quán bar, phòng karaoke, phòng tắm hơi tập thể, là một địa điểm ăn chơi lý tưởng.

Phòng dưới lòng đất của Thịnh Thế Vương Triều.

Đường Tùng bị mang tới nơi này, bị trói rồi treo lên.

Sau khi mang Đường Tùng về đây, Lâm Huyền cũng vận dụng mối quan hệ để thăm dò thân phận của Đường Tùng, bởi vì anh ta cũng sợ sẽ đắc tội với con ông cháu cha nào đó.

Ông ta vốn chẳng sợ gì cả, chỉ sợ mỗi chuyện làm cấp lớn.

Bởi vì trước đây có rất nhiều tin không tốt về ông ta, nếu như đắc tội tới những người làm cấp lớn thì chuyện bọn họ muốn xử lý ông ta sẽ là chuyện rất dễ dàng.

Sau khi biết được đây chỉ là một tên rác rưởi của nhà họ Đường, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Huyền ngồi bắt chéo chân trên ghế, nhìn Đường Tùng đang bị trói treo lên ở kia.

Sau đó lại híp mắt, cười nhạt: “Đường Tùng, vốn dĩ tao không có muốn xử mày, nhưng mà sao mày lại cứ hết lần này tới lần khác đụng tới tao vậy?”

“Đại, đại ca… Em sai rồi… Cầu, cầu xin anh cho em một cơ hội.”

Đường Tùng bị đánh đến thương tích đầy mình, không ngừng nài nỉ xin tha.

Giờ phút này, có người đi vào nói: “Ngài Lâm, có người tới, nói là mang theo tiền chuộc thằng nhóc này.”

“Dắt vào.”

“Vâng.”

Rất nhanh sau đó, Tôn Diệu đã được mấy tên đàn em dắt vào.

Anh ta nhìn thấy Đường Tùng bị đánh bầm dập cả người, còn bị trói treo lên ở kia cũng sợ đến run rẩy, suýt chút đã ngã luôn ra đất.

Nhưng mà nghĩ tới chuyện chỉ cần có thể mang Đường Tùng về, anh ta sẽ có được Đường Sở Sở, lá gan cũng vì thế mà được tráng lại mấy phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK