Chương 96
“Giang…Giang Thần, tốt xấu gì tôi cũng là mẹ kế của cậu, cậu…”
“Chát!”
Giang Thần đứng dậy, vung tay tát một cái.
Sức lực của cái tát này khá lớn, thân thể Tiêu Nhược Nhiên trực tiếp bị tát ngã xuống giường, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt sưng đỏ, trong miệng tràn ra không ít máu tươi.
Giang Thần túm đầu tóc cô ta, đè đầu cô ta xuống giường, lấy điếu thuốc trong tay dụi lên mặt cô ta.
Anh không hề mềm lòng vì Tiêu Nhược Nhiên là phụ nữ.
Anh vẫn còn nhớ vẻ mặt không cam lòng trước lúc chết của bố anh.
Anh vẫn còn nhớ cảnh tưởng bố anh bị đẩy xuống lầu.
Và càng không thể nào quên cảnh tượng người nhà họ Giang bị trói, bị đám cháy to thiêu đốt.
“Á.”
Tiêu Nhược Nhiên phát ra một tiếng gào thét đau đớn.
Còn Trương Trường Thiên đã bị dọa đến lăn xuống giường, cơ thể lùi về phía chân tường, ngay cả rắm cũng không dám thả.
“Tiêu Nhược Nhiên, năm đó cô đã dùng trăm phương nghìn kế để tiếp cận bố tôi, hãm hại ông nội tôi, hãm hại bố tôi, diệt nhà họ Giang. Cô có từng nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay?”
“Tiêu Nhược Nhiên, cô không chết, ba mươi tám vong hồn của nhà họ Tiêu sao có thể yên nghỉ!”
Giang Thần gào từng chữ từng chữ ra.
“Giang Thần, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. Cậu đã khiến nhà họ Tiêu phá sản. Xin cậu hãy tha cho tôi.”
Tiêu Nhược Nhiên của lúc này đã không còn cao quý và tao nhã như trước kia, cô ta giống như chó nhà có tang, không ngừng van xin.
Giang Thần lấy ra một cái dao bấm.
Xẹt!
Giang Thần đột nhiên rạch một phát trên mặt Tiêu Nhược Nhiên. Khuôn mặt cô ta lập tức có thêm một vết thương ghê người, máu tươi theo cần cổ chảy xuống, nhiễm đỏ chiếc váy trắng tinh.
Tiêu Nhược Nhiên đau đến mức nét mặt vặn vẹo, đau đến mức mất giọng, không kêu ra được.
“Mười năm trước, Đường Sở Sở mạo hiểm tính mạng kéo tôi ra từ trong đám cháy lớn, tôi mới có thể nhặt lại một mạng. Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, nhà họ Tiêu các người lại giày vò Đường Sở Sở bằng đủ mọi cách.”
“Tội mà Đường Sở Sở phải chịu, tôi sẽ khiến cho nhà họ Tiêu hoàn lại gấp trăm lần.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô. Tôi sẽ khiến cho cô biết cái gì là tuyệt vọng. Tôi sẽ khiến cho cô muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Giang Thần nhấc tay, lại rạch một dao.
“Hu hu, tôi đã sai rồi, Giang Thần, xin cậu hãy tha cho tôi.” Tiêu Nhược Nhiên không ngừng van xin.
Giang Thần vứt dao bấm trong tay xuống, ngồi lên ghế bên cạnh giường, nhìn Tiêu Nhược Nhiên với khuôn mặt đầy máu, vẻ mặt dữ tợn, kinh khủng.
“Bức Hoa Nguyệt Sơn Cư đang ở đâu?”
Tiếng gào của Giang Thần như tiếng sấm rền, vang vọng bên tai Tiêu Nhược Nhiên, khiến màng tai cô ta tê dại, mất bình tĩnh.