Chương 22
“Thần…”
Đường Sở Sở đứng trước mặt Giang Thần.
Giang Thần không thèm quan tâm hai người kia, anh chỉ vào cửa chính của cao ốc Thiên Quân nói: “Đi đi, em đi gặp chủ tịch, chứ không phải giám đốc gì đó, chỉ là giám đốc thôi, không cần để ý.”
“Oắt con, mày là ai?” Trần Lâm lạnh lùng nhìn Giang Thần.
“Cút.”
Giang Thần chỉ nói một chữ.
Anh chính là chỉ huy Long của Nam Vực, người như Trần Lâm còn không xứng xách giày cho anh.
Trên tầng cao nhất của cao ốc Thiên Quân, phòng làm việc của chủ tịch.
Diệp Hùng sáng sớm đã đợi sẵn ở đây, đợi Đường Sở Sở đến.
Nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy Đường Sở Sở đâu.
Lòng ông ta nóng như lửa đốt, tự mình xuống tầng một chỗ tiếp khách hỏi thử, nhưng lại không thấy ai tên Đường Sở Sở đến tìm ông ta.
Ông ta vô cùng sốt ruột, đó là vợ của chỉ huy Long, nếu sơ suất một chút, đừng nói là ông ta, ngay cả nhà họ Diệp ở Kinh Đô cũng sẽ tiêu đời.
Diệp Hùng ra ngoài, ông ta định đợi ở trước cổng.
Vừa ra đến cổng đã thấy giám đốc đang nói chuyện với ai đó, ông ta bèn nhìn sang, lúc nhìn thấy Giang Thần ông ta chợt run rẩy, suýt chút đã nằm bệt dưới đất, ông ta lau mồ hôi trên mặt, vội vàng bước đến.
“Chỉ huy…”
Còn chưa mở miệng nói, Giang Thần đã trừng mắt với ông ta.
Diệp Hùng lập tức hiểu ý.
Giang Thần nói với Đường Sở Sở: “Sở Sở, đó là chủ tịch của Thiên Quân đúng không, còn ngây ra đó làm gì, không mau đi đi, anh có thể ở lại nhà họ Đường hay không đều nhờ vào em đó.”
Đường Sở Sở nhìn theo, cũng nhìn thấy người đàn ông đầu trọc bước đến, đôi mắt cô chợt bừng sáng, đúng vậy, đây là Diệp Hùng, chủ tịch của tập đoàn Thiên Quân.
“Haha.” Ngô Giai Giai lại cười to nói: “Đùa gì chứ, bây giờ chủ tịch đang ở trong phòng làm việc đó.”
Trần Lâm cũng nghiêm túc nói: “Đường Sở Sở, tôi chỉ nói đến đây thôi, nếu không đến khách sạn bàn chuyện, cả đời này của cô cũng đừng hòng có được đơn hàng của Thiên Quân.”
Trần Lâm đã nắm chắc Đường Sở Sở rồi.
Ông ta là người phụ trách giao thiệp với giám đốc bộ phận của các tập đoàn khác.
Trừ những đối tác quan trọng ra, đơn hàng của Thiên Quân xuất ra bao nhiêu, giao cho những tập đoàn nào, đều cần ông ta đi trình hồ sơ, chỉ cần ông ta chặn nhà họ Đường lại, Đường Sở Sở sẽ không thể có được đơn hàng của Thiên Quân.
Diệp Hùng bước đến, nghiêm mặt quát: “Làm gì đó, không đi làm sao?”
Nghe thấy tiếng quát, Ngô Giai Giai và Trần Lâm đều quay người lại.
Nhìn thấy Diệp Hùng sau lưng, hai người lập tức thay đổi sắc mặt.
“Chủ, chủ tịch.” Trần Lâm lập tức toát mồ hôi lạnh, nếu để chủ tịch biết những chuyện ông ta làm, ông ta chắc chắn sẽ bị sa thải.
Bây giờ ông ta chỉ đành cầu nguyện, cầu cho chủ tịch không nghe thấy những lời ông ta vừa nói.
Diệp Hùng chắp hai tay sau lưng, nói: “Chuyện gì vậy?”
Giang Thần đẩy Đường Sở Sở đang thừ người ra.