Chương 6
Đường Sở Sở cảm nhận được ánh sáng, nhưng cô không dám mở mắt.
“Mở mắt ra nhìn thử đi.”
Lúc này Đường Sở Sở mới mở mắt ra, trên người cô không một mảnh vải che thân.
Trong gương có một cô gái người đầy bột thuốc, tuy có bột thuốc nhưng có thể nhìn thấy làn da trắng trẻo, mịn màng.
Nhìn thấy khuôn mặt gần như hoàn hảo trong gương, Đường Sở Sở kinh ngạc đến há hốc mồm.
Sau khi ngây ngốc mất vài giây, cô nhanh chóng lau sạch lớp thuốc bột trên mặt rồi đưa tay sờ lên mặt với vẻ mặt khó mà tin được.
“Đây…”
Cô khiếp sợ, như chết lặng, cô không thể tin được người phụ nữ có làn da trắng mịn đứng trong gương này lại là mình.
Mười năm trước, cô bị bỏng, toàn thân bị biến dạng.
Cho dù ý học hiện tại có tiên tiến đến mấy cũng không thể khôi phục được.
Bây giờ, cô khỏi rồi.
Trong mười năm nay cô không dám nhìn vào gương trong, đêm nào đêm nấy cũng đều giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng.
Nhìn khuôn mặt hoàn hảo trong gương, cô mừng rỡ đến phát khóc, nước mắt rơi lã chã.
Cô bổ nhào vào vòng tay của Giang Thần bên cạnh, khóc thành tiếng.
Tủi nhục mười năm qua, vào giờ khắc này đều tan thành mây khói.
Giang Thần ôm Đường Sở Sở thật chặt, nghiêm túc hứa: “Sau này, anh bảo vệ em, không để em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.”
Đường Sở Sở từ phấn khích, vui mừng đến khi kịp phản ứng lại thì phát giác bản thân mình không mặc gì hết không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Cô thoát khỏi vòng tay của Giang Thần, cúi đầu, mặt mày không biết phải làm sao cho phải.
Giang Thần chỉ vào phòng tắm bên cạnh, nói: “Nước nóng đã pha sẵn cho em rồi, quần áo cũng đã mua đầy đủ, nhưng mà anh không biết em là cúp nào nên anh mua đồ lót mỗi cỡ mấy cái, em xem vừa cái nào thì mặc cái đó.”
Đường Sở Sở ngượng ngùng cúi đầu chạy vào phòng tắm.
Giang Thần đi ra sảnh lớn, ngồi xuống sô pha, cầm một điếu thuốc trên bàn châm lửa.
“Chỉ huy Long.”
Một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, tuổi tác tầm khoảng bốn mươi, mặc bộ vest đen, trên tay cầm một tập tài liệu dày cộp, cúi đầu đưa: “Tài liệu của bốn gia tộc lớn đều ở đây cả, nguyên nhân hậu quả nhà họ Giang bị diệt sạch mười năm trước cũng có trong tài liệu, mời chỉ huy Long xem qua.”
Giang Thần chỉ lên bàn: “Để đấy.”
“Chỉ huy Long, mấy gia tộc nhỏ nhoi còn chẳng là thá gì, chỉ cần anh hạ lệnh, thuộc hạ sẽ lập tức dẫn người diệt trong phút chốc…”
Giang Thần khẽ phất tay.
Người đàn ông lập tức ngừng nói.
Giang Thần ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang cúi đầu đứng trước mặt mình: “Tôi đã không còn là chỉ huy Long nữa rồi, từ nay về sau, thế giới này không có chỉ huy Long, điều tra bốn gia tộc lớn cũng là lần cuối cùng tôi sử dụng đặc quyền, anh không phải theo tôi nữa, dẫn các anh em về đi, mọi người còn phải canh giữ biên cương.”