Chương 119
“Mẹ, mẹ cũng thật là, đây đều là tiền cả, mẹ cũng đừng gây khó dễ cho tiền chứ!” Mặt mày Ngô Mẫn có phần không hài lòng, gần cuối tháng rồi, đã đến lúc gia tộc chia cổ tức, dù chỉ là năm phần trăm, nhưng thế này cũng nhiều lắm rồi.
Bây giờ thì hay rồi, hớ cả.
Cửa không khóa, Giang Thần về đến.
“Con rể, con về rồi đấy à, nào, ngồi…” Hà Diễm Mai nhiệt tình chào hỏi, bà ta đã nghĩ thông rồi, không có cổ phần thì không có cổ phần, trong tay bà ta còn có chút tiền, định mở cho Giang Thần một phòng khám, bằng y thuật Giang Thần, cũng có thể kiếm sống.
Đường Tùng, Ngô Mẫn xụ mặt, ánh mắt như sắp bùng cháy.
“Thần.” Đường Sở Sở cũng đứng dậy, hơi nhích người nhường chỗ cho Giang Thần.
“Con rể, mẹ nghĩ kỹ rồi, trong tay mẹ vẫn còn hơn hai triệu, là lần trước Sở Sở đưa, chúng ta mở phòng khám, mở hiệu thuốc, tự mình kiếm sống, cũng tốt hơn ăn nói khép nép ở nhà họ Đường, còn có ông nữa… Đường Bác, ông cũng đừng có đến Vĩnh Lạc làm nữa, tôi không tin rời khỏi nhà họ Đường thì nhà chúng ta chết đói.”
Giang Thần liếc nhìn Hà Diễm Mai.
Trước giờ anh luôn coi thường bà mẹ vợ này, cho rằng bà ta nắm quyền, trong mắt chỉ có tiền.
Bây giờ xem ra cũng đều là do cuộc sống ép buộc.
Giang Thần gật đầu nói: “Mở phòng khám thì không thành vấn đề, có điều, con nghe nói, một thời gian nữa trung tâm thương mại đô thị sắp thu hút vốn đầu tư nước ngoài, đến lúc đó chúng ta mở phòng khám tại trung tâm thương mại đô thị mới xây dựng.”
“Bốp.”
Hà Diễm Mai giơ tay vỗ vào trán Giang Thần, mắng: “Con biết chỗ đó là chỗ nào không, đó là khu cao cấp, là muốn xây dựng một trung tâm tài chính thịnh vượng nhất cả nước, còn muốn tới đó mở phòng khám bệnh, chưa kể những việc khác, cho dù là phí vào cũng là con số trên trời đấy.”
Mặt Giang Thần tỏ vẻ vô tội xoa đầu.
Phí vào sao?
Anh chuẩn bị mua cả trung tâm thương mại, anh muốn mở phòng khám, ai dám thu phí vào cửa của anh chứ?
Nhưng anh biết chuyện này không thể nói ra miệng được.
Nếu anh nói với người nhà họ Đường là mình mua trung tâm thương mại thì chắc chắn sẽ bị xem là kẻ ngốc mà đối xử.
Còn Đường Tùng nghe thấy Hà Diễm Mai định cầm tiền cho Giang Thần mở phòng khám, lập tức sốt ruột, vội nói: “Mẹ, thế này không được, ném tiền vào một tên ăn hại chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ, mẹ từng nói cho con tiền đổi xe sao lại đổi ý rồi?”
“Mẹ, sắp đến ngày kỷ niệm ngày cưới của con và Tùng rồi, váy mẹ hứa với con thì sao?”
“Được rồi.” Hà Diễm Mai quát lên: “Không có tiền thì cũng đừng giả làm nhà giàu nữa, đổi xe gì mà đổi, mua váy gì mà mua, trong túi mình có bao nhiêu tiền còn không biết đếm sao, hơn nữa tiền đó vốn là của Sở Sở.”
“Mẹ, mẹ thiên vị, con mới là con trai của mẹ, cậu ta chỉ là con rể mà thôi.”
Hà Diễm Mai vỗ vào trán Đường Tùng một cái, mắng: “Con xem thử Đường Lỗi kia kìa, đã là giám đốc bộ phận của Vĩnh Lạc rồi đấy, con cxung nhìn thử Đường Dũng nhà Đường Kiệt xem, không đến Vĩnh Lạc làm mà tự thành lập xưởng gia công, thu nhập hàng năm hàng chục triệu, con nhìn lại con mà xem, có chút tiền đồ nào không?”
Đường Tùng bị mắng không dám cãi một câu, chỉ trừng mắt nhìn Giang Thần, trong mắt đều là oán hận.
Đường Sở Sở thì cười không nói.