Chương 117: DẠY DỖ SỞ HUỆ NHU
An Đình Đình sợ tâm trạng của mình quá rõ ràng sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, cô cúi đầu thu liễm một chút.
Sở Huệ Nhu ở trên sân khấu, hơi mỉm cười ngồi xuống bên người Quan Chi Thu, trả lời những câu hỏi của các phóng viên. Trong lúc lơ đãng, cô ta phát hiện An Đình Đình đang cúi đầu ở dưới sân khấu, giống như không dám nhìn vào bọn họ.
Sở Huệ Nhu câu môi cười một tiếng.
Buổi họp báo kết thúc, Lâm Tiêu Tương ưỡn ngực và nghiêm mặt, mời Quan Chi Thu đến phòng làm việc của mình nghỉ ngơi một chút.
Quan Chi Thu đương nhiên là từ chối nhưng lại không ngăn được sử khẩn cầu của cháu gái bảo bối Sở Huệ Nhu.
“Bà Mặc, mời bà uống trà!” Vừa tiến đến bàn làm việc, Lâm Tiêu Tương đã rót ngay một ly nước, cung kính đưa đến trước mặt Quan Chi Thu.
Quan Chi Thu cũng không đưa tay nhận lấy, lại nhìn cô ta với nụ cười không chạm thấy đáy.
Vẻ mặt Lâm Tiêu Tương hiện lên sự xấu hổ và sợ hãi.
“Cô chính là giám đốc của *** Tháp, Lâm Tiêu Tương?” Quan Chi Thu hỏi.
“Đúng vậy, bà Mặc.” Lâm Tiêu Tương sợ hãi trả lời.
Quan Chi Thu gật đầu, nói tiếp: “Cháu gái Huệ Nhu của ta, làm phiền cô chăm sóc nó.”
Lâm Tiêu Tương vội nói: ‘Không dám nhận, bà Mặc. Tôi và Huệ Nhu vốn là bạn bè, nếu cô ấy đã ở *** Tháp, đương nhiên là tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
“Ừm.” Quan Chi Thu gật đầu, lúc này mới đưa tay, nhận lấy ly nước và uống một ngụm.
Sở Huệ Nhu ở một bên, nũng nịu nói: “Dì, dì nhìn xem, đã dọa đến bạn của cháu rồi!”
“Ồ? Có sao?” Quan Chỉ Thu lại nói: “Trên mặt ta giống như rất hung ác sao?” Nói xong, lại nhìn về phía Lâm Tiêu Tương.
Mặc dù trên mặt Quan Chi Thu cũng không có chút nóng giận nào, nhưng đã khiến Lâm Tiêu Tương bị dọa đến mức thở cũng không dám thở mạnh, cô ta lắc đầu liên tục nói: ‘Không, không có.”
Lúc này Quan Chỉ Thu mới hài lòng nhẹ gật đầu.
Sở Huệ Nhu nhướn mày, nháy mắt với Lâm Tiêu Tương ra hiệu một cái.
Lâm Tiêu Tương ngầm hiểu, đứng dậy đi đến bên bàn làm việc, bấm một dãy số.
Lúc An Đình Đình nhận được tin rằng mình phải đến văn phòng của giám đốc Lâm, trong lòng cô biết rằng mình sẽ lại bị làm khó. Cô cũng biết, lúc này Quan Chỉ Thu đang ở trong văn phòng của cô ta, còn có Sở Huệ Nhu.
Ba người phụ nữ này ở cùng nhau, bây giờ lại để cô đi vào, thật sự không có chuyện gì tốt.
Nhưng bây giờ phải làm sao? Nhìn thấy tập tài liệu trên tay, trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng.
“Giai Giai.” Cô gọi.
“Ừm? Chuyện gì, Đình Đình.” Lý Giai Giai ôm cổ hỏi.
Vẻ mặt An Đình Đình đầy áy náy nói: “Giai Giai, cô giúp tôi một việc được không? Giúp tôi đưa phần tài liệu này đến văn phòng phó tổng đi, vừa rồi phó tổng muốn tôi đưa qua, nhưng giám đốc Lâm gọi tôi, tôi không đi được.”
‘A, được, cô đi đi, bây giờ tôi sẽ đưa qua.”
“Cám ơn.” An Đình Đình gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng của Lý Giai Giai, cô cũng đứng dậy theo, đi về phía văn phòng của Lâm Tiêu Tương.
Đến cửa phòng làm việc, An Đình Đình hít sâu một hơi, đưa tay lên và gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong vang lên giọng nói của Lâm Tiêu Tương, khác hẳn với lúc trước, lần này trong giọng nói thiếu chút lạnh lùng, quá nửa là vì bà Mặc ở bên trong đi.
“Chào bà Mặc, giám đốc Lâm, cô Sở”
Sau khi An Đình Đình vào cửa, lần lượt chào hỏi từng người phụ nữ bên trong.
Lâm Tiêu Tương cười như không cười gật đâu, khóe miệng Sở Huệ Nhu cười lạnh, nhưng trên mặt Quan Chi Thu lại là nụ cười nhẹ nhàng nhìn cô.
An Đình Đình không khỏi cảm thấy tò mò, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đụng vào ánh mắt của Quan Chi Thu.
Trong phút chốc, cô giống như nhìn thấy trong mắt người phụ nữ trước mặt chợt lóe lên sự chấn kinh. Đột nhiên trong lòng cô cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng đợi đến khi cô ngước mặt nhìn thì trong mắt Quan Chi Thu chỉ còn lại sự bình dị gân gũi tương xứng với tuổi của bà ta.
Quái lạ, chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi sao? Nhưng vừa rồi rõ ràng cô vừa nhìn thấy trong cặp mắt nhu hòa nhưng thật ra lại sắc
bén kia có một chút ngạc nhiên hiện lên.
“Rót nước.” Sở Huệ Nhu lạnh lùng ra lệnh.
An Đình Đình không dám thất lễ, cô cũng không dám mang tội danh đại bất kính với bà Mặc. Cô đi tới bên cạnh rót nước và
thận trọng đưa tới trước mặt Quan Chi Thu. “Tôi để cô rót nước cho tôi, cô bị nặng tai hay là mắt mù?”
Sở Huệ Nhu quả nhiên là đến gây chuyện, ở đây đã hoàn toàn vứt bỏ phong thái của cái gọi là thiên kim danh viện, cay nghiệt và chanh chua nói.
“Cô không thấy trước mặt của dì tôi đã có nước sao? Trong lòng cô đang rắp tâm làm gì vậy?”
“…” An Đình Đình không phản bác được.
“Nhu Nhu, sao cháu lại nói như vậy?”
Điều khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi chính là Quan Chi Thu lại nhíu mày, dạy dỗ Sở Huệ Nhu.
“Dì, cô ta…” Sở Huệ Nhu cắn môi.
“Đừng có cô ta anh ta gì nữa, ta thấy thái độ của cháu vừa rối đối với người ta chính là không đúng. Ta đã nói tới cháu bao
nhiêu lần rằng cháu là đại tiểu thư của nhà họ Sở, mọi hành động đều đại diện cho nền nếp gia đình nhà họ Sở, cho dù người khác chỉ là một người hầu, cháu cũng không thể dùng giọng điệu và thái độ như vậy để nói chuyện. Đây không chỉ là làm mất thể diện của cháu mà còn làm mất thể diện của nhà họ Sở.”
“Dì, cháu…” Sở Huệ Nhu có lẽ không ngờ rằng Quan Chỉ Thu lại ở trước mặt người ngoài dạy dỗ mình, cô ta ấm ức cắn môi.
Chẳng những Sở Huệ Nhu nghi ngờ, thậm chí đến ngay cả Lâm Tiêu Tương và An Đình Đình đều cảm thấy không thể tưởng
tượng nổi. Lâm Tiêu Tương cảm thấy việc này có chút quỷ dị. Vừa rồi thái độ của bà Mặc với mình mặc dù vẫn là mang nụ cười trên mặt, nhưng dù sao cũng khiến cho người ta có cảm giác như từ trên cao nhìn xuống. Thể nhưng lúc này đối với An Đình Đình, vậy mà…
An Đình Đình càng thấy quỷ dị!
Bà Mặc thật sự có thể sẽ giả làm người tốt, mình và bà ta chưa từng gặp mặt, bà ta lại dạy dỗ cháu gái của mình rằng giọng
điệu nói chuyện không đúng. Bà ta là cố ý làm như vậy hay là biết giả làm người tốt?
Không đợi An Đình Đình nói gì, Quan Chi Thu đã thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Huệ Nhu, quay sang phía cô nói: “Thật ngại quá, cháu gái ta đã được chúng ta chiêu chuộng từ nhỏ nên sinh hư, thật ra bản chất con người của nó không xấu, hy vọng cô đừng so đo với nó.”
Khóe miệng An Đình Đình giật giật mấy lần: “Sao lại thế được, bà Mặc.”
“Ha ha… Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Quan Chi Thu hơi gật đầu cười.
Lúc này, cửa phòng lại bị gõ một lân nữa.
“Mời vào.” Lâm Tiêu Tương tò mò xem là ai đến.
Tiêu Quân đẩy cửa vào, thấy An Đình Đình, liền lộ ra vẻ mặt tức giận thì ra là cô đang ở đây.
“An Đình Đình, sao cô lại ở đây? Tôi bảo cô đưa tài liệu cho tôi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa đưa tới?” Nói xong, lại giống như lúc này mới mới phát hiện ra rằng ở đây còn có những người khác, vội vàng thu lại vẻ tức giận, cung kính nói với Quan Chi Thu: “Bà Mặc, không ngờ bà cũng ở đây.”
Quan Chi Thu giống như cũng không hê để ý đến sự lỗ mãng của anh ta, chỉ nhàn nhạt cười, nhẹ gật đầu.
An Đình Đình nhanh trí nói: “Phó tổng, tôi đang chuẩn bị đưa qua cho anh nhưng giám đốc Lâm đột nhiên tìm tôi đến có việc, nên tôi…