Mục lục
Cô dâu bị chiếm đoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 437: SỰ QUAN TÂM GIẢ TẠO


Long Đình Đình dường như muốn bùng nổ!


Người phụ nữ này, vẫn cái dáng vẻ quan tâm bản thân, xuất hiện trong nhà của cô. Khuôn mặt khó ưa như vậy, chỉ có người mặt dày mới có thể làm như vậy!


Mặc Diệu Dương đóng cửa lại, Ôn Lam nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Cô ấy không sao chứ?”


“Không sao, chúng ta đi thôi.” Người đàn ông nói, vòng tay qua eo cô ta.


Lướt qua những khoảng sáng sau cánh cửa, Long Đình Đình nhìn thấy bóng hai người cùng nhau rời đi. Trong lòng thật sự hỗn tạp!


Điều này thật sự lừa dối người khác mà!


Vừa rồi lời hỏi thăm đó của Ôn Lam, cô ấy nghe thấy hết.Thái độ giả nai như vậy, quả thật khiến người khác ghê tởm!


Không được! Không thể để cô ta vào nhà, nếu bản thân mình hèn yếu đến như vậy, ai mà biết sau này cô ta sẽ kiêu ngạo đến mức nào.


Nghĩ đến đấy, Long Đình Đình bước xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.


Tại lối vào Thủy Sam Uyển, Mặc Diệu Dương và Ôn Lam bước ra ngoài, trước mặt là Mặc Viên Bằng.


Mặc Viên Bằng vẻ mặt ủ rũ, lạnh lùng liếc Ôn Lam.


Ôn Lam vẫn tỏ vẻ bình thản, lễ phép nói: “Ông nội, cháu chào ông, cháu là Ôn…”


“Cô Ôn, tính ra cô cũng không phải người nhà họ Mặc, theo quy định của nhà họ Mặc, cô không thể gọi tôi là ông nội. Đã là người ngoài, hãy gọi tôi một tiếng Mặc lão gia đi.”


Mặc Viên Bằng gạt bỏ cách xưng hô của Ôn Lam không chút lưu tình.


Sắc mặt Ôn Lam hơi cứng lại, sau đó nói: “Vâng.” Nói xong, ánh mắt cô ta hiện lên một chút bất bình nhìn về phía Mặc Diệu Dương.


Mặc Diệu Dương cảm thấy rất mất mặt, dù sao người cũng là anh đưa đến. Anh nói: “Ông nội, sao ông lại cư xử với Lam như vậy? Cô ấy từ xa tới đây, cũng chỉ vì muốn quan tâm tình hình sức khỏe của Đình Đình thôi mà!”


Cùng lúc đó, Long Đình Đình cũng bước ra khỏi Thủy Sam Uyển!


Nhưng câu nói đó của Mặc Diêu Dương đã bị cô nghe thấy. Cô cần người phụ nữ này quan tâm sao? Có thể đừng làm cô buồn nôn được không? Trong lòng cô bỗng trào lên cảm giác chua xót.


Cô có thể nhận sự quan tâm của bất kỳ ai, duy chỉ có người phụ nữ tên Ôn Lam này, cô không bao giờ nhận!


Cô ta dựa vào cái gì mà đến quan tâm cô chứ? Cô ta nghĩ mình là ai? Trong lòng vừa tức giận, vừa có chút ấm ức.


Mặc Viên Bằng cũng bị làm cho nổi điên lên, “Hỗn xược! Diệu Dương, ông thấy cháu hồ đồ rồi. Sống cuộc sống sung sướng không muốn, lại muốn ra ngoài gây rối. Cháu như này là muốn đi theo lối cũ của cha mình sao?


Một câu nói, gần như xuyên thủng màng nhĩ Long Đình Đình. Khi tiếng lòng run lên, cô cũng bàng hoàng nhận ra rằng, trước đó, Mặc Chấn Ngôn đã có người tình bên ngoài trong lúc Tần Nhan đang mang thai, sau đó công khai đưa tình nhân vào nhà, tức giận đến mức tự tử.


Lẽ nào, chính là lý do huyết thống thừa kế, bản thân cũng dấn thân vào con đường cũ của Tần Nhan? Mặt khác, sự dịu dàng này, giữa cái nhíu mày và nụ cười ấy, đều là sự thuần khiết vô hại sao. Tuy nhiên, làm ra những chuyện ghê tởm như vậy, từ đầu đến cuối vẫn là sự thích thú khi có tình nhân.


“Ông nội, ông lại nói linh tinh rồi. Lam chỉ là bạn của cháu thôi, ông nghĩ đi đâu vậy.”


“Bạn? Hừ!” Mặc Viên Bằng lạnh lùng liếc Ôn Lam một cái, sau đó mắng: “Có người bạn khác giới nào mà tới thăm nhà sao? Có mối quan hệ bạn bè nam nữ bình thường nào mà đi bộ cũng phải đi cùng nhau không?”


Ông cụ hụt hơi, khuôn mặt già nua biến sắc!


Lúc này, Ôn Lam giống như một con thỏ trắng bị dọa cho sợ hãi. Cơ thể nép sau lưng người con trai, nói với giọng yếu ớt: “Diệu Dương.”


Mặc Diệu Dương nghe thấy âm thanh nhẹ như mặt nước, sợ là khơi dậy mong muốn được bảo vệ của nam giới. Anh ngẩng đầu lên nói với Mặc Viên Bằng: “Ông nội, đây là chuyện của cháu, ông có thể bớt quản lý được không. Lam là một cô gái tốt, ông đừng làm cô ấy sợ!”


“Mày…thằng nhóc hỗn xược, dám chống đối lại ông chỉ vì người phụ nữ tùy tiện này sao…Để xem hôm nay ông nội dạy dỗ mày thế nào…”


Mặc Viên Bằng thực sự bị làm cho tức điên lên rồi, giơ chiếc nạng trong tay lên đánh Mặc Diệu Dương, vừa đánh vừa mắng thậm tệ.


“Mày quên người vợ đã đồng cam cộng khổ với mày rồi sao, bây giờ còn chưa công thành danh toại mà đã học thói trăng hoa với người phụ nữ khác bên ngoài…Nhà họ Mặc sao lại có một tên cặn bã như mày chứ…”


Trong chốc lát, giọng nói của Mặc Diệu Dương, tiếng kêu sợ hãi của Ôn Lam, tiếng mắng mỏ giận dữ của Mặc Viên Bằng…đã khiến Thủy Sam Uyển rơi vào tình cảnh gà bay chó chạy, vô cùng ồn ào.


Long Đình Đình chỉ thấy lòng mình đang trầm xuống từng chút từng chút một.


Là vợ của Mặc Diệu Dương, lúc này đang trong thời kỳ mang thai là lúc cô cần chồng ở bên. Nhưng chồng của cô lại tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài, thậm chí còn ngang nhiên đưa người phụ nữ đó về nhà.


Đây là một nỗi xấu hổ lớn đối với bất kỳ phụ nữ nào!


Đột nhiên cô cảm thấy choáng váng trước mặt, hơi thở không lưu thông. Cũng may mà mẹ Dung ở phía sau nhận ra sự bất thường của cô nên đã giữ lấy cơ thể cô.


“Mọi người đừng cãi nhau nữa!” Long Đình Đình dùng hết sức, nhẹ nhàng nói một câu.


Lúc này, tiếng ồn ào mới dừng lại.


Long Đình Đình thở hổn hển, nhìn Mặc Viên Bằng nói: “Ông nội, ông…về trước đi.” Sau đó quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mặc Diệu Dương, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng!


Cuối cùng, cô không nói thêm lời nào cả, để mẹ Dung dìu cô bước vào phòng.


Còn có thể nói gì cơ chứ? Đột nhiên cô cảm thấy trái tim mình lúc này như chết đi. Dù có nói bao nhiêu đi nữa cũng vô nghĩa. Có lẽ ngay từ đầu cô mù rồi, thật sự mù rồi.


Loại đàn ông cặn bã này, cô cứ nghĩ anh ta là một chính nhân quân tử, một nam tử hán ngay thẳng, chính trực.


Tuy nhiên, hiện thực lại cho thấy, hóa ra cô không biết gì cả, thậm chí thật đáng buồn cười.


Sau khi ngồi xuống, Long Đình Đình nhìn ra chiếc cửa sổ được thiết kế kiểu Pháp. Những người vừa rồi còn làm loạn trong sân cứ lần lượt rời đi. Còn cây tuyết tùng sát bức tường thì vẫn đứng đó, bảo vệ mình cũng như canh giữ cả khu vườn rộng lớn này.


Long Đình Đình khẽ nhắm mắt lại, tâm trạng cảm thấy mệt mỏi.


Diệu Dương à! Anh có nhớ ước định ban đầu không? Bất luận người phụ nữ ấy có thân phận gì, anh muốn diễn trò cũng được, muốn giả vờ giả vịt cũng được, nhưng cô thật sự không thể tiếp tục giả bộ như không biết gì được nữa.


Cô sẽ xem như thật, thậm chí suy nghĩ về nó.


Sáng sớm hôm sau, Long Đình Đình đã bị tin tức của thành phố G đồn đại khắp nơi.


Tiêu đề các bài báo giải trí lớn ngập tràn tin tức cậu hai nhà họ Mặc ở bên niềm vui mới, bỏ rơi người vợ đang mang thai… Cùng với đó là những bức ảnh cá nhân của Mặc Diệu Dương và Ôn Lam được tung ra khắp nơi.


Trung tâm thương mại không quá nhiều người, Vân Diệp đang đi dạo. Đột nhiên, một bóng dáng lọt vào tầm mắt anh, người phụ nữ có thân hình nóng bỏng và gương mặt xinh đẹp, vòng eo nhỏ nhắn bước đi trên đôi giày cao gót, dạo quanh các cửa hàng sang trọng một cách nhịp nhàng.


Anh đuổi theo cô, khoác vai từ phía sau rồi nói: “Có chồng nên không muốn liên quan đến người tình cũ à?”


Toàn thân người phụ nữ run lên bần bật, cô quay đầu lại đầy kinh ngạc, nói: “Anh là ai? Đồ lưu manh.” Sau đó cô quay đầu bỏ chạy!


A, kỳ lạ thật, tại sao người phụ nữ này nhìn thấy mình giống như nhìn thấy ma vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK