Ở Ngô Đồng Uyển, Cốc Nhược Lâm hài lòng cúp máy, rồi xóa nhật ký cuộc gọi trong điện thoại.
Cô lại đặt điện thoại trên tủ đầu giường, rồi nằm xuống.
Như thể ban nãy chưa từng xảy ra chuyện gì, cô vẫn luôn nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi.
Một lúc sau, cửa phòng bệnh được người khác mở ra.
Mặc Diệu Dương ăn mặc chỉnh tề, tóc không dính một giọt nước nào đi vào phòng.
Cốc Nhược Lâm mở mắt ra, rồi nở nụ cười.
Mặc Diệu Dương lạnh nhạt liếc nhìn cô rồi nói: “Sao em vẫn chưa ngủ?”
“Người ta nhớ anh đó.” Trong mắt Cốc Nhược Lâm hiện lên tia xấu hổ.
“Em đi ngủ sớm đi.” Anh bước vào phòng đã nhìn thấy thứ mình muốn tìm, anh nhanh chóng đi tới tủ đầu giường, cầm điện thoại lên rồi xoay người đi ra ngoài.
“Này, Diệu Dương.” Cốc Nhược Lâm vội gọi anh lại.
“Hửm?” Mặc Diệu Dương đứng ngay cửa lạnh nhạt đáp lại.
Vết thương sau lưng Cốc Nhược Lâm đã kết vảy, nên cô có thể cử động được rồi, cô nhích tới bên giường, tới gần người đàn ông đang đứng ngay cửa, rồi dịu dàng nói: “Tối nay anh ở lại cùng em được không?”
“Cơ thể em không khỏe, cần phải nghỉ ngơi sớm. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi anh, anh ở ngay phòng bên cạnh.” Mặc Diệu Dương nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.
Không quan tâm đến tiếng gọi của Cốc Nhược Lâm ở phía sau.
Anh mở cửa một căn phòng khác, rồi mở điện thoại của mình lên.
Lúc nãy anh bỏ quên điện thoại trong phòng Cốc Nhược Lâm. Nhật ký cuộc gọi trong điện thoại rất sạch sẽ, giống hệt lúc anh mới rời đi.
Anh tìm một số trong điện thoại, rồi nhíu mày nhìn thời gian, cuối cùng vẫn bấm gọi.
An Đình Đình đang ở trong phòng Thủy Sam Uyển, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại nên bật dậy khỏi giường ngay. Cô cầm điện thoại lên, màn hình đang nhấp nháy số của Mặc Diệu Dương.
Cô đang định ấn nút nghe máy, nhưng trong đầu bỗng nhớ lại câu nói lúc nãy của Cốc Nhược Lâm.
“… Anh ấy đang tắm, đợi lát nữa anh ấy tắm xong, tôi sẽ nói anh ấy liên lạc với cô…”
Nói cách khác, giờ Mặc Diệu Dương đã tắm xong rồi.
Khốn khiếp! Anh có cần phải vừa muốn hưởng thụ người đẹp, lại vừa muốn giấu giếm thế không? An Đình Đình để chế độ im lặng, không muốn nghe máy.
An Đình Đình tức giận, cầm một chiếc gối ném mạnh ra ngoài.
Chỉ cần nghĩ tới cách đây không lâu, bọn họ còn làm chuyện đó với nhau, trong lòng cô lại thấy buồn nôn như nuốt phải ruồi.
Ở Ngô Đồng Uyển, Mặc Diệu Dương đợi đến khi đầu bên kia vang lên một giọng nữ máy móc, mới cúp máy. Đã trễ thế này rồi, quả thật mình không nên gọi qua đó nữa, có lẽ cô ấy đã đi ngủ rồi.
Mặc Diệu Dương đặt điện thoại xuống, rồi xoay người đi vào phòng tắm…
Sáng hôm sau, ông cụ sai người tới thông báo rằng, mọi người phải tới nhà chính dùng bữa sáng.
An Đình Đình thức dậy, thay đồ xong thì đi tới nhà chính.
Trước cửa nhà chính, An Đình Đình đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn điển trai ở phía xa xa, cô cố ý né tránh tầm mắt, rồi đi qua người anh.
Mặc Diệu Dương tới đây khá sớm, thấy An Đình Đình bước xuống xe ngắm cảnh, nếu không phải bên cạnh đang có người nói chuyện với anh, chắc chắn anh sẽ đi tới đón cô rồi. Nhưng ngẫm lại, đợi cô đi tới chỗ anh cũng thế thôi.
Nhưng không ngờ đợi đến khi cô đi qua người anh, cô chẳng thèm đoái hoài gì đến anh.
Trong bữa sáng, thỉnh thoảng Mặc Diệu Dương sẽ gắp thức ăn cho An Đình Đình.
Lần nào An Đình Đình cũng bình tĩnh gạt thức ăn mà anh gắp ra khỏi bát.
Mặc Diệu Dương không khỏi nổi giận, rốt cuộc cô bị gì thế? Sao cứ trưng ra bộ mặt khó coi với anh vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ông cụ Mặc vừa rời đi, An Đình Đình cũng đặt chén đũa xuống, rời khỏi phòng ăn.
Mặc Diêu Dương nhếch miệng, trong lòng chứa đầy lửa giận.
Nhưng sau khi anh kiên trì mấy phút, cuối cùng vẫn đặt chén đũa xuống, sải bước ra ngoài với vẻ mặt thâm trầm.
Ngoài cổng, An Đình Đình đã leo lên xe điện rồi.
Mặc Diệu Dương nhanh chóng chạy tới, chặn xe điện đó lại, rồi ngồi vào.
An Đình Đình trừng mắt nhìn anh, nhớ tới chuyện tối qua, dạ dày cô lại thấy buồn nôn, nên cô quay đầu không thèm nhìn anh nữa.
Mặc Diệu Dương chưa từng chịu sự xa lánh này, mặc dù anh cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng trong lòng cũng tức giận.
Xe điện chạy một mạch, hai người ngồi trên xe vẫn luôn im lặng.
Phía trước lại có một chiếc xe điện đang chạy tới, Tiêu Quân và Quý Đình Kiêu đang ngồi trên xe.
Tiêu Quân vẫy tay với Mặc Diệu Dương, rồi ba người đàn ông bước xuống xe điện.
An Đình Đình biết, bọn họ tới tìm Mặc Diệu Dương để nói chuyện, dù gì cô cũng không muốn nhìn thấy anh, nên bảo tài xế xe điện lái xe đi.
“Em không được đi.” Mặc Diệu Dương bỗng mở miệng ra lệnh.
Giọng nói này mang theo sự tức giận, càng làm An Đình Đình cảm thấy không vui hơn.
“Anh dựa vào điều gì mà bảo em không được đi.” An Đình Đình tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Em không muốn nghe bọn anh nói gì à? Mau đi theo anh, bọn anh có chuyện muốn nói.” Mặc Diệu Dương nói.
An Đình Đình khinh bỉ: “Ai nói em muốn nghe? Em hoàn toàn không có hứng thú về chuyện của anh.”
“Em…” Mặc Diệu Dương nghẹn họng, tức đến mức không nói nên lời.
“Được rồi, em ấy không muốn nghe thì thôi, Diệu Dương, chúng tôi thật sự có chuyện gấp muốn tìm cậu.” Tiêu Quân vội hòa giải cho hai người.
“Em có đi không?” Mặc Diệu Dương mặc kệ lời nói của Tiêu Quân, vẫn đang chất vấn An Đình Đình.
“Em không đi!” An Đình Đình từ chối.
“Em không đi cũng phải đi.” Mặc Diệu Dương thật sự nổi giận.
Trong mấy ngày trở về Thủy Sam Uyển, ngày nào anh cũng nhớ cô đến chết, cô không nghe máy của anh của thì thôi đi, không dễ gì hai người mới gặp lại, thế mà cô lại mang thái độ này.
Cô thật sự muốn tạo phản à?
Mặc Diệu Dương nói xong thì định lên xe kéo An Đình Đình xuống.
Nhưng đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng của Cốc Kiến Bân.
“Chào buổi sáng, con rể.” Cốc Kiến Bân nở nụ cười như gió xuân, ngồi trên xe điện đi tới.
An Đình Đình liếc nhìn người vừa lên tiếng, rồi lạnh lùng nhìn lướt qua khuôn mặt của Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương nhìn chằm chằm An Đình Đình, với đôi mắt như chim ưng, như thể muốn nhìn thấu cô.
An Đình Đình vẫn giữ nguyên hành động trước đó, mắt nhìn thẳng về phía trước, từ đầu đến cuối vẫn không chịu liếc nhìn anh.
Cuối cùng Mặc Diệu Dương phải thu hồi bàn chân đã đặt lên xe ngắm cảnh, rồi chào hỏi với người đang đi tới.
“Bác Cốc!”
“Ừm ừm, con rể, chào buổi sáng, hôm nay bác tới thăm Nhược Lâm, gần đây con bé vẫn khỏe chứ?” Cốc Kiến Bân nói.
“Nhược Lâm vẫn rất khỏe, nên bác cứ yên tâm.” Mặc Diệu Dương nói.
“Được được được, vậy cháu làm gì thì làm đi, bác đi thăm con bé trước đây.” Cốc Kiến Bân nói, hình như ông ta chợt nhớ ra điều gì đó, nên nói tiếp: “Đúng rồi, Diệu Dương à, rượu lần trước thật sự rất ngon, hôm nay cháu phải uống cùng ông già này vài ly đó. Ha ha.”
“Vâng! Khi nào xong việc cháu sẽ tới đó.” Mặc Diệu Dương lạnh nhạt nói.
Nói xong, anh ngồi lên xe điện mà Tiêu Quân và Quý Đình Kiêu đang ngồi, chạy về phía Lưu Thủy Uyển.
An Đình Đình thấy anh rời đi mà không đụng chạm gì đến cô, cô cũng không liếc nhìn anh, nhưng không biết tại sao, rõ ràng đây là kết quả mà cô mong muốn, nhưng cô không hề thấy vui.