CHƯƠNG 376: Ý NGHĨA CỦA DUYÊN PHẬN
Thính lực của Mặc Diệu Phong phải khiến người ta kinh ngạc, cơ thể thoáng một cái, lần nữa tránh được một cú đấm này một cách đẹp mắt. Anh ta phát ra tiếng cười lạnh khinh thường, chân hơi nhấc lên, đá vào bụng của Trần Thân.
“Ưm!” Trần Thân không kịp đề phong, bụng bị đạp đau, cơ thể bỗng lùi lại phía sau.
Anh ta khó tin nhìn Mặc Diệu Phong, một kẻ sĩ diện như anh ta đương nhiên không thể nuốt trôi cục tức này. Liên tiếp đánh ra ba bốn chiêu, nhưng lại bị Mặc Diệu Phong hóa giải từng chiêu. Bản thân nửa điểm tiện nghi cũng không có chiếm được thì thôi đi, còn chịu đòn từ đối phương!
Trần Thân đâu biết, mấy năm Mặc Diệu Phong ở Thanh Thủy Uyển đó đều luôn âm thầm học võ với Trương Hữu Long. Anh ta cho dù đã trải qua trăm trận đấu, võ lực không thấp, nhưng ở trong mắt Mặc Diệu Phong, suy cho cùng vẫn chỉ là công phu mèo ba chân thôi.
Mặc Diệu Phong thu quyền, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, khinh thường nói: “Ha… khua tay múa chân.”
“Anh…” Trần Thân tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng. Từ trong ngực nhanh chóng rút ra khẩu súng, dí vào đầu của Mặc Diệu Phong, dữ dằn nói: “Anh có gan nói lại lần nữa, có tin ông đây bắt chết anh không!”
Mặc Diệu Phong cũng không sợ hãi, mặt không đổi sắc nhìn anh ta.
Trần Thân nhếch môi, dương dương tự đắc nói: “Biết sợ rồi chứ?”
Mặc Diệu Phong lắc đầu, nói: “Không phải sợ, mà là tôi dám khẳng định, anh không dám giết tôi.”
Trần Thân bị chọc giận rồi, ngón tay chạm vào cò súng, phẫn nộ nói: “Mặc Diệu Phong, anh thật sự tưởng tôi không dám giết anh sao? Đừng quên, anh bây giờ còn là con tin của tôi!”
Mặc Diệu Phong gật đầu: “Anh quả thật không dám.”
“Anh—” Trần Thân tức đến muốn nổ phổi. Nhưng anh nói quả thật không sai, anh ta không thể giết Mặc Diệu Phong. Dù sao, Tang Nham không có cho anh ta chỉ thị này, mà lần này anh ta bắt Mặc Diệu Phong và An Đình Đình cũng là giấu Tang Nham.
Một khi anh ta giết bọn họ, không biết Tang Nham biết tin tức này sẽ vui hay tức giận nữa.
Đột nhiên, Trần Thân cười khinh thường, cất súng đi, nói: “Tôi đương nhiên sẽ không giết anh, anh cũng không cần kích tôi. Tôi giữ lại mạng chó của anh, trong tay tôi ít nhất có cái đấu với Mặc Diệu Dương.”
Mặc Diệu Phong cũng lười đấu võ miệng với anh ta, duy trì yên lặng.
Đôi mắt của Trần Thân u ám, quét qua anh, ra lệnh: “Người đâu, lôi anh ta lên xe!”
An Đình Đình được đưa đến bệnh viện gần đó điều trị. Trải qua một đêm dày vò như thế, thuốc còn sót lại trong cơ thể của cô đã phát huy gần hết rồi. Ở trong bệnh viện truyền chất dinh dưỡng, thuốc tiêu viêm… lại bị lôi lên xe.
Trên đường, đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ, nặng nề thiếp đi.
Chuyện xảy ra đêm qua, tuy không có ký ức liên tục, nhưng có những đoạn cắt, vẫn có thể ghép lại. Cô biết mình bám vào trong lòng Mặc Diệu Phong, còn biết bản thân không ngừng hôn anh ta, hôn anh ta… nhưng, chuyện sau đó… đáng chết, cái gì cũng không nhớ nữa!
Liệu có cùng Diệu Phong xảy ra chuyện không nên xảy ra không?
Diệu Dương hiện nay đang ở đâu?
Nguy hiểm hay bình an?
Cô mệt mỏi nhắm mắt, tâm trạng cực kỳ nặng nề, phức tạp.
Xe không biết lái đi đâu, sau đó dừng lại ở một nhà máy bỏ hoang. An Đình Đình bị người khác thúc giục xuống xe, một trận gió thổi qua, cô không khỏi rùng mình.
Cách đó không xa, có đỗ một chiếc máy bay tư nhân. Đây là muốn làm gì?
“Cô An, mời cô lên máy bay.” Giọng nói của người bịt mặt còn tính là nhẹ nhàng.
An Đình Đình há miệng, muốn hỏi cái gì đó. Nhưng những người này rõ ràng là bọn bắt cóc, cô hỏi lẽ nào bọn họ sẽ trả lời sao?
Cuối cùng, An Đình Đình không nói một câu nào. Dưới sự giúp đỡ của một người trong số bọn họ mà ngồi vào máy báy.
Khoang bay rất rộng rãi, thiết bị, phần cứng, phần mềm gì cũng thuộc loại cao cấp bậc nhất.
An Đình Đình ngồi bên cửa sổ, nhìn máy bay từ từ bay lên cao, mây trắng giống như kẹo bông gòn tô điểm trên bầu trời rộng lớn. Nếu như không phải vì tình cảnh của mình là bị bắt cóc, cô ngược lại rất vui vẻ thưởng thức cảnh sắc tuyệt đẹp này.
Lúc này, có người đi tới, đẩy xe đồ ăn. Trên xe để rượu đắt tiền và đồ ăn ngon.
“Cô An, cô từ từ dùng.” Dứt lời liền xoay người rời khỏi.
An Đình Đình không khỏi nghi ngờ.
Đãi ngộ này hình như không giống bị bắt cóc. Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Đãi ngộ này giống như nghênh đón nhân vật lớn nào đó. Quy cách cao, phong thế rất long trọng.
Cái gì đến tất sẽ đến!
An Đình Đình cũng thật sự đói rồi. Trận dày vò đêm qua, đến bây giờ một ngụm nước cũng chưa có uống. Cô dựa theo khẩu vị của mình mà chọn một ít đồ ăn đồ uống để lấp đầy cái bụng của mình.
Sau đó, thoải mái ngủ một giấc.
Thời gian quay ngược lại ba tiếng, cũng chính là lúc An Đình Đình hôn mê ở bệnh viện.
Bên trong biệt thự sang trọng nào đó, Tang Nham nhận được một cuộc gọi, báo cáo tin Trần Thân bắt Mặc Diệu Phong và An Đình Đình lại, cũng báo cáo chuyện tối qua An Đình Đình gặp phải.
Vừa rồi Tang Nham nghe xong chuyện đêm qua, trong lòng bỗng vô cùng phẫn nộ. Sau đó liên lạc với Trần Thân, quát mắng: “Ai cho cậu làm như thế?”
Trong lòng của Trần Thân vốn đang bực tức, lại bị trách mắng một hồi, thì cũng bực mình nói: “Anh không phải luôn muốn diệt trừ nhà họ Mặc sao? Tôi làm như vậy không phải vì tốt cho anh sao?”
Tang Nham trầm mặc một lúc! Sắc mặt u ám đến cực điểm, ngay cả người hầu bên cạnh nhìn cũng sợ hãi. Một lúc sau, anh ta dùng một giọng nói rất lạnh lùng, cảnh cáo: “Tôi cảnh cáo cậu, không được phép làm hại cô gái đó, nếu không tôi sẽ tận tay giết chết cậu!”
Dứt lời liền lạnh lùng cúp máy!
Trần Thân sững sờ nhìn chiếc điện thoại trong tay, có một khoảnh khắc, anh ta thật sự nổi sát tâm đối với An Đình Đình!
Sự tức giận trong lòng không có chỗ phát tiết, sau đó lại diễn ra một màn đơn đả độc đấu giữa anh ta với Mặc Diệu Phong. Có điều, bi kịch là anh ta vẫn không có chiếm một chút thượng phong nào…
Thân máy bay rung lắc một trận, An Đình Đình tỉnh lại. Cô biết, đây là máy bay đang trong lúc hạ cánh.
Sau khi bình an chạm đất, An Đình Đình tháo dây an toàn ra, đi xuống máy bay.
Lúc này, trời đã sáng, bầu trời trong vắt. An Đình Đình đi ra khỏi khoang thì nhìn thấy một bóng người nghiêm nghị đang đứng ở dưới, ngửa cổ nhìn cô.
An Đình Đình nhìn kỹ lại, trái tim chợt run lên. Lẽ nào, người tối qua bắt cóc mình là Tang Nham? Tuy chỉ có duyên gặp một lần, nhưng An Đình Đình thế nào cũng không ngờ, người đàn ông có thân phận và địa vị như thế sẽ làm ra loại thủ đoạn bỉ ổi này.
Vốn dĩ đối với Tang Nham háo sắc này đã không có hảo cảm gì, mà bây giờ An Đình Đình nhìn thấy anh ta lại cảm thấy dạ dày cuộn trào.
Tang Nham ngược lại không để ý sắc mặt lạnh lùng của cô, sau khi cô đi xuống thì bước lên hai bước, khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười, nói: “Cô An, chúng ta lại gặp nhau rồi. Thật sự có duyên phận.”
“Duyên phận? Anh bớt dát vàng lên mặt mình đi.” An Đình Đình không chút lưu tình mà phản kích anh ta.
Đây là bắt cóc, là ép buộc, là ám toán. Anh ta lại có thể không biết xấu hổ mà nhắc đến ‘duyên phận’? Thật là mặt dày.