Người giúp việc bị quát lớn nơm nớp lo sợ, thậm chí lời nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Cậu Hai, tôi chưa hề làm gì cả, điều tôi nói là thật. Hôm nay, cô Cốc vừa về đến đã cởi hết quần áo ra, nói nhất định phải cầm vất đi, tôi sao dám lừa gạt cậu chứ.”
Vứt đi? Mặc Diệu Dương nhíu mày.
Cô ta có ý gì chứ, hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy mà cô ta còn tỏ ra chán ghét ư.
Ánh mắt anh trở nên u ám, lạnh lùng: “Tôi biết rồi.”
Người giúp việc ôm quần áo, khẽ gật đầu, rồi chạy ra ngoài. Vừa nãy cậu ta còn đang nghĩ xem làm sao trộm quần áo này ra ngoài, nhưng giờ thì nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
Cốc Nhược Lâm đã thay quần áo, tóc vấn nhẹ lên ở sau gáy, lớp trang điểm vẫn còn nguyên chưa tẩy, vẫn đẹp như trước.
Trước kia Mặc Diệu Dương rất thích dáng vẻ đã trang điểm của cô ta, thật ra Cốc Nhược Lâm rất ít khi trang điểm, làn da cô ta giống như tên vậy hoa lan trong cốc vắng, không vương chút bụi bặm cùng mùi son phấn.
Anh rất thích cảm giác khi hôn gò má cô ta, sạch sẽ không hề có mùi tạp chất.
Nhưng hôm nay, anh lại cảm thấy chán ghét từ đáy lòng.
Cốc Nhược Lâm ngẩng đầu lên, mới phát hiện anh đã đứng ở cửa, đang quan sát mình.
Cô ta cảm thấy hơi bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, vẻ mặt lo lắng và đau lòng, kéo cổ tay anh.
“Diệu Dương, Đình Đình cô ấy… Không sao chứ?” Lời hỏi thăm này nghe mới chân thành tha thiết làm sao.
“Ừ, ổn hơn rồi.” Mặc Diệu Dương hờ hững gật đầu.
“Vậy còn anh, anh vẫn ổn chứ?” Cốc Nhược Lâm lại hỏi ngay.
“…” Mặc Diệu Dương không nói gì.
Hai nguời đi đến ghế sô pha, Mặc Diệu Dương ngồi xuống, Cốc Nhược Lâm cũng ngồi xuống theo, dựa sát vào anh.
“Diệu Dương, việc đã đến nước này, em hi vọng anh có thể cố hết sức nghĩ thoáng ra, con, rồi chúng ta sẽ có thôi, thật ra, sức khỏe em đã tốt rồi, em hoàn toàn có thể giúp…”
Cốc Nhược Lâm xấu hổ, thẹn thùng nói, nhưng cô ta còn chưa nói hết câu thì Mặc Diệu Dương đã ngắt lời: “Không vội.” Ánh mắt anh có vẻ rất lạnh nhạt.
Cốc Nhược Lâm cảm thấy nao nao, cô ta biết, lúc này không thể ép anh. Dù nói thế nào thì đó cũng là đứa con đầu tiên của Mặc Diệu Dương, nên chắc chắn trong lòng anh hết sức khó chịu.
Cô ta lại nở nụ cười dịu dàng, nghe lời khẽ gật đầu: “Diệu Dương, em nghe anh, mọi việc đều nghe theo anh, nhưng mà anh có thể nhanh chóng hồi phục không, em không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của anh, anh đau lòng thì em cũng sẽ rất khó chịu.”
Dứt lời, cô ta khẽ tựa đầu vào cánh tay rắn chắc của anh.
Mặc Diệu Dương cụp mắt, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, khi anh ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh đã mang theo vẻ cứng rắn. Anh duỗi cánh tay dài, khoác lên vai Cốc Nhược Lâm, bàn tay đặt trên bờ vai cô ta.
Trong lòng Cốc Nhược Lâm hết sức hỗn loạn, đôi mắt bất giác chớp chớp.
“Anh đã sắp không đợi được rồi.” Mặc Diệu Dương nói.
Cốc Nhược Lâm rất ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, hoài nghi nhìn anh: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Anh quay đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ quyến luyến và dịu dàng nói: “Anh rất mong em nhanh khỏe, anh muốn cưới em về.”
“… Diệu Dương.” Cốc Nhược Lâm mở to mắt, ánh mắt mờ mịt.
“Đến lúc đó, chúng ta có thể nói cho tất cả mọi người, chúng ta đã là vợ chồng chân chính.”
Cốc Nhược Lâm dường như đã hiểu ý anh, dù trong lòng anh vẫn có hình bóng của An Đình Đình thì giờ anh cũng muốn buông bỏ rồi, bên Thủy Sam Uyển, có rất nhiều chuyện anh không thích nhớ lại, nếu đã muốn quên thì phải hoàn toàn từ bỏ.
Sau khi hiểu ra ý của Mặc Diệu Dương, Cốc Nhược Lâm cảm thấy rất vui mừng. Cô ta như nhìn thấy bản thân đang mặc áo cưới trắng tinh, khoác tay Mặc Diệu Dương, cùng đi vào thánh đường.
Nhưng cô ta vẫn là có chút không yên lòng hỏi: “Vậy… đến lúc đó, bên Thủy Sam Uyển… anh định giải quyết như thế nào?”
Mặc Diệu Dương giả vờ thất vọng, đầu tiên bất đắc dĩ dài một hơi, sau đó nói: “Cứ làm theo ý em, đưa cho cô ấy một khoản tiền, để cô ấy rời đi.”
Cốc Nhược Lâm nghe anh nói vậy thì đầu óc lập tức choáng váng, vội nắm chặt lấy cánh tay anh.
Mặc Diệu Dương nói: “Em yêu, nhưng em biết không? Anh hi vọng tình yêu và hôn nhân của chúng ta sạch sẽ và thuần khiết, anh không hi vọng đây là một vụ giao dịch, em hiểu ý anh không?”
Ban đầu Cốc Nhược Lâm không hiểu, cô ta ngạc nhiên nhìn anh, sau đó, dường như đã hiểu ra gì đó, cô ta dứt khoát nói: “Diệu Dương, em hiểu ý anh, anh yên tâm, em cũng hi vọng tình yêu và hôn nhân của chúng ta thuần khiết, sạch sẽ, không vương chút tạp chất nào.
Mấy ngày nữa, nhân lúc ba em buông lỏng cảnh giác, em sẽ trở về một chuyến tìm tư liệu của Uy Vũ Đường đưa cho anh.”
Ánh mắt Mặc Diệu Dương lấp lánh ý cười, anh dang rộng bàn tay, nắm lấy ngón tay thanh tú nõn nà của cô ta, thương tiếc nói: “Em yêu, em vất vả rồi.”
“Diệu Dương, vì anh em sẵn sàng làm mọi thứ.” Cốc Nhược Lâm đã bị lời dỗ ngon ngọt của anh làm cho u mê rồi.
“Em yêu, thời gian nữa, anh sẽ tranh thủ đưa em đi chọn nhẫn kim cương nhé.” Mặc Diệu Dương lại tiếp tục dụ dỗ.
“Vâng! vâng!” Cốc Nhược Lâm liên tiếp đồng ý.
Lúc này, cô ta chỉ mong ngày mai lập tức kết hôn. Cô ta hận không thể ra lệnh cho Mặc Diệu Dương bảo An Đình Đình rời khỏi Thuỷ Sam Uyển, tránh xa ra một chút.
Sau khi nói chuyện với Cốc Nhược Lâm một lúc, Mặc Diệu Dương định rời đi. Nhưng Cốc Nhược Lâm vẫn cố níu kéo, nói: “Diệu Dương, anh không ở lại ăn cơm sao? Hôm nay em đã bảo nhà bếp chuẩn bị rất nhiều đồ ăn anh thích đấy.”
Hôm nay là ngày mà An Đình Đình và Mặc Diệu Dương đau đớn vì mất đứa con đầu tiên, mà ở chỗ Cốc Nhược Lâm, mọi việc được sắp xếp như đang ăn mừng vậy. Mặc Diệu Dương thu hết vào trong mắt, ghi nhớ tất cả, nhưng không hề nói gì. Anh nói: “Anh phải đi đến chỗ ông nội, ông cụ tự mình làm mất đi đứa cháu đích tôn, nên nhất định trong lòng đang rất khó chịu.”
Cốc Nhược Lâm bừng tỉnh, vội gật đầu nói: “Đúng vậy, vậy Diệu Dương, anh đi qua đó đi, em chờ anh trở lại là được.”
“Ừ.” Mặc Diệu Dương gật đầu, nghĩ một chút, rồi nói: “Tiện thể, anh muốn đề cập với ông về việc chuyển giao quyền lực, anh hi vọng khi em gả cho anh sẽ được ngồi vào vị trí bà chủ của nhà họ Mặc chứ không phải Mợ chủ.” Anh nói xong thì lập tức quay người rời đi.
Cốc Nhược Lâm đứng nguyên tại chỗ, cẩn thận nhớ đến những lời của anh vừa nói, vẻ mặt vui mừng, nở nụ cười hạnh phúc…