Nhưng mà cô lại không cảm thấy lạnh một chút nào.
Cô bước từng bước đi đến phía trước, đi thẳng đến lan can màu trắng sữa.
Nâng mắt lên nhìn về phía cắn biệt thự nhà họ Mặc trong sương sớm.
Cô thầm nhủ trong lòng: An Đình Đình, kể từ giờ phút này mày hãy dẹp bỏ trái tim đáng thương của mày đi, nói lời tạm biệt với quá khứ của mình…
Đêm hôm đó, Mặc Diệu Dương cũng không ngủ ở Ngô Đồng Uyển, sau khi anh chạy đến thì nhìn thấy tình trạng này của Cốc Nhược Lâm, suy nghĩ mặt lợi và mặt hại, anh lập tức quyết định đưa cô ta đến bệnh viện trong đêm.
Bởi vì rất khẩn cấp, cộng với việc tình trạng của Cốc Nhược Lâm quả thật rất tồi tệ, toàn thân bị nước lạnh xối ướt, lạnh giống như là đồ vừa mới lấy ra từ trong tủ lạnh.
Mặc Diệu Dương không xác định được rốt cuộc cô ta như thế nào.
Lúc đi ra khỏi Ngô Đồng Uyển, anh gọi người giúp việc trong biệt thự rồi nói: “Đến Thủy Sam Uyển thông báo cho mợ hai, nói là tình huống của cô Cốc rất nghiêm trọng, cần phải lập tức đưa đi bệnh viện chữa trị.”
“Dạ vâng!”
Sau khi Mặc Diệu Dương ôm Cốc Nhược Lâm rời đi, người giúp việc đó liền muốn đi đến Thủy Sam Uyển để thông báo tình huống.
Nhưng mà lại bị một người già hơn bốn mươi tuổi ngăn cản lại: “Cô muốn làm cái gì?”
“Lúc nãy cậu hai vừa mới nói, kêu tôi…”
“Cô không biết là cô Cốc kiêng kỵ nhất là người phụ nữ trong Thủy Sam Uyển đó à?”
“Chuyện này…” Người giúp việc có chút khó khăn: “Vậy nếu như cậu hai trách tội thì sao đây?”
“Bây giờ cô có đi cũng không thể nào nhìn thấy được người phụ nữ ở trong Thủy Sam Uyển, ở trong đó có nhiều người giúp việc như vậy, ai có thể cam đoan được người nào cũng biết cô. Nếu như ngày hôm sau cậu hai có hỏi, cô nói là mình đã đi thông báo rồi, về phần là ai thì cô không nhớ được.”
“… À.”
Cốc Nhược Lâm được đưa đến bệnh viện lớn nhất ở thành phố G.
Ở bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ xét nghiệm máu nói với Mặc Diệu Dương: “Cậu hai, tình huống như thế này, cô Cốc cũng không sao, chỉ do cô ấy đã lỡ ăn phải thức ăn có thuốc…”
Vẻ mặt của Mặc Diệu Dương cực kỳ âm trầm.
Quả nhiên đúng như là anh đã dự đoán, Cốc Nhược Lâm vẫn động tay động chân vào trong rượu.
Nói tới thì cũng lạ, hôm nay Cốc Kiến Bân vừa mới đến thì nói muốn ở lại Ngô Đồng Uyển dùng cơm, chưa kể từ giây phút đó trở đi, trong lòng của Mặc Diệu Dương đã bật chế độ cảnh giác.
Cộng với việc Cốc Nhược Lâm nói tối hôm nay cho dù như thế nào cũng sẽ chờ anh dùng bữa tối, nghi ngờ trong lòng của anh càng nặng hơn.
Anh cũng đã suy nghĩ chuyện này ở trong đầu.
Nói thật thì Mặc Diệu Dương thật sự không muốn dùng tâm tư như vậy để suy đoán Cốc Nhược Lâm, dù sao thì anh cũng đã từng yêu cô ta, anh thậm chí đã từng nghĩ đợi đến lúc sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, anh yên ổn ngồi lên vị trí gia chủ của nhà họ Mặc, anh sẽ đi đến nhà họ Cốc để đặt sính lễ hỏi cưới cô ta làm vợ.
Mặc dù lời hứa hẹn thuở niên thiếu đã từ từ phai nhạt theo thời gian, cho đến khi biến mất không còn gì nữa, nhưng mà từ đầu đến cuối anh đều không thể nào có tâm tư nghi ngờ cô gái này.
Vì An Đình Đình, buổi tối lúc anh vào phòng ăn, anh vẫn lặng lẽ đổi hướng của ly rượu.
Tay cầm lấy phần báo cáo đó, đôi mắt của Mặc Diệu Dương âm trầm thêm mấy phần.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, thản nhiên nói: “Không được nói chuyện này ra ngoài.”
“Vâng cậu hai… cậu yên tâm đi, tôi đã hiểu rồi.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Mặc Diệu Dương lại đứng ở cửa một lúc rồi mới đẩy cửa đi vào.
Người phụ nữ trên giường bệnh được điều trị bằng thuốc đặc biệt của bệnh viện, những chất độc trong cơ thể đã được đào thải ra ngoài, các vết thương do đạn bắn trên người cũng đã được xử lý và băng bó cẩn thận.
Cốc Nhược Lâm nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ say.
Mặc Diệu Dương cũng không nói chuyện, từ từ đi đến bên giường, đứng ở bên cạnh giường của cô ta. Lúc này trời đã sáng, mắt của anh rủ xuống, đôi mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cốc Nhược Lâm cũng không có ngủ, mặc dù là nhắm mắt, nhưng mà cô ta có thể cảm nhận được người đàn ông đó đang đứng ở bên cạnh của cô ta. Cô ta cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, trong lòng đã khẩn trương không chịu được, trái tim đang đập rất nhanh.
Vì lý do trong lòng khẩn trương, cho nên cô ta vẫn để lộ ra sơ hở.
Mặc Diệu Dương thấy lông mi của cô ta hơi động đậy, nó đã bán đứng bộ mặt giả tạo vẫn chưa chìm vào giấc ngủ của cô ta.
“Em không có ngủ, có đúng không?” Mặc Diệu Dương chậm rãi cúi người xuống, hai tay chống bên mép giường.
Sắc mặt của Cốc Nhược Lâm thôi thay đổi, nhưng mà vẫn không lên tiếng, vẫn nhắm hai mắt như cũ.
Mặc Diệu Dương nhẹ giọng cười yếu ớt, chống người thẳng dậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Nhược Lâm, tại sao chúng ta lại phải trở nên như thế này?”
Người đang giả vờ ngủ rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa, cô ta bị câu nói này của Mặc Diệu Dương ép buộc cho mở mắt ra.
Đôi mắt của cô ta vẫn sáng ngời hoạt bát như cũ, kinh ngạc nhìn anh.
Đôi môi mỏng của Mặc Diệu Dương khẽ mở, nói: “Em nhìn xem, quả nhiên là em đang giả vờ ngủ, trước kia em chưa từng lừa gạt anh cái gì.”
Trên mặt Cốc Nhược Lâm kéo một nụ cười cứng ngắt, giải thích nói: “Diệu Dương, thật ra là em… thực sự rất mệt mỏi, cho nên lúc nãy em đang nghỉ ngơi.”
Trên khuôn mặt của người đàn ông vẫn mang theo biểu cảm xa cách xen lẫn chút giễu cợt.
Điều này khiến cho trong lòng của Cốc Nhược Lâm bị đả kích rất nặng.
Với lại tình huống như lúc này, không phải là anh nên an ủi một chút hay sao? Không phải là anh nên hỏi han ân cần quan tâm hay sao?
Tại sao anh lại lộ ra một vẻ mặt như thế, hay là… anh đã phát hiện cái gì rồi.
Cô ta nặn ra một nụ cười dịu dàng, hỏi: “Diệu Dương, anh sao vậy?”
“Tại sao lại phải làm như vậy?” Mặc Diệu Dương nhẹ nhàng mở miệng, nhưng mà vẻ mặt của anh lại mang theo biểu cảm không vui.
“Em… Diệu Dương, em không hiểu anh đang nói cái gì cả.” Cốc Nhược Lâm vẫn cười tự nhiên như cũ.
“Còn muốn lừa gạt anh nữa à, có đúng không?” Khóe miệng của người đàn ông nhẹ nhàng cong lên.
Cốc Nhược Lâm im lặng, cô ta đang âm thầm tự mình suy nghĩ.
Chẳng lẽ là anh đã phát hiện ra chuyện gì rồi? Không thể nào đâu! Cô ta biểu hiện tự nhiên như vậy, hiệu quả của thuốc trong người cũng đã sớm bị nước lạnh ép trở ra, anh không thể phát giác ra chuyện gì được.
“Diệu Dương, có phải là có hiểu lầm gì không?”
Mặc Diệu Dương cũng không nói chuyện, chỉ là đưa tờ giấy xét nghiệm máu trong tay đến trước mặt của cô ta.
Cốc Nhược Lâm không hiểu ra làm sao, đưa tay nhận lấy, sau khi nhìn sơ thì sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
“Nhược Lâm, mối quan hệ của chúng ta nhất định phải biến thành như thế này sao? Dùng các loại thủ đoạn hạ lưu, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì không hối tiếc gì cả.” Mặc Diệu Dương bất đắc dĩ nói.
“Diệu Dương… anh nghe em giải thích đi…” Cốc Nhược Lâm có chút luống cuống.
Quả nhiên là cô ta vẫn bị phát hiện, thất bại trong gang tấc à? Không! Cô ta không cam tâm, thật vất vả mới gả vào nhà họ Mặc, mặc dù bây giờ cũng chỉ có cái thân phận vợ hai, nhưng mà cô ta tin tưởng chỉ cần có thời gian, cô ta nhất định có thể níu kéo lại được trái tim của anh.
“Không cần phải giải thích.” Nhược Lâm, em thật sự làm cho anh… rất thất vọng.” Giọng nói của Mặc Diệu Dương cứng rắn như sắt đá, không chừa cho người khác nửa điểm từ chối.
Nói xong, anh kiên quyết xoay người lại sải bước đi ra ngoài.
“Diệu… Diệu Dương… a…” Cốc Nhược Lâm vừa giận lại vừa vội, vội vàng chống người ngồi dậy, lại bởi vì cơ bắp dùng sức, kéo theo vết thương ở phía sau.
Đau đớn buộc cô ta phải hét lên.