Mục lục
Cô dâu bị chiếm đoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt











CHƯƠNG 410: HẮT NƯỚC BẨN VÀO NGƯỜI CÔ

“Mẹ ơi, sao mẹ lại đến đây?” Lúc quay người lại, An Giai Kỳ gạt những cảm xúc ban nãy đi mà thay vào đó là vẻ lương thiện ngoan ngoãn mà cô ta thường giả vờ khi ở trong nhà họ Long.


Long Chi Nguyệt bước đến bên cạnh cô ta, bà ấy dịu dàng vuốt ve trán cô ta rồi hỏi: “An An, anh Quân đến rồi, con không định xuống chào hỏi anh sao?”


“Mẹ, con…” An Giai Kỳ nghẹn lời, nhất thời chưa nghĩ ra được lý do gì hợp lý.


Long Chi Nguyệt bật cười: “Quân là một cậu bé ngoan, sau khi gặp con, chắc chắn sẽ rất thích An An đó. À phải rồi, lần này Quân còn dắt một cô gái rất xinh đẹp về nữa, chắc hẳn Quân thích cô ấy lắm, sau này cô ấy sẽ là chị dâu của con. Hay là con đi sửa soạn rồi xuống gặp mặt người ta đi.”


An Giai Kỳ nhướn mày, làm sao bây giờ? Chắc chắn bây giờ cô ta không thể đi xuống dưới đó được. Cô ta hiểu rõ tính cách của Mạc Ninh Thanh, cô không sợ trời cũng chẳng sợ đất. Chắc chắn cô ấy sẽ vạch trần thân phận của mình. Đến khi ấy, mình không thể hưởng thụ cuộc sống không lo áo cơm trong nhà họ Long nữa rồi.


Cô ta tỏ vẻ khó xử: “Mẹ, cô không xuống đâu, hôm nay con cảm thấy hơi mệt.”


Long Chi Nguyệt nghe thấy thế, bà ấy nhíu mày, tỏ vẻ thương xuót: “Con khó chịu ở đâu? Có cần gọi bác sĩ gia đình đến khám cho con không.”


An Giai Kỳ vội vàng xua tay: “Không cần đâu ạ, mẹ. Trời sắp tối rồi, đừng làm phiền người ta.”


Long Chi Nguyệt nhìn cô với ánh mắt trách móc: “Con đó, lương thiện quá đi mất. Cảm thấy không khỏe thì phải khám bệnh. Với lại trước giờ ở trong cái nhà này, bọn họ đều làm công việc đó kia mà.”


An Giai Kỳ gật đầu nhưng cô ta vẫn kiên quyết: “Thật sự không cần đâu mẹ, có thể vì tối qua con ngủ không ngon giấc nên bây giờ thấy hơi đau đầu, tối nay con sẽ ngủ sớm, chắc đến mai là hết thôi.”


Long Chi Nguyệt cảm thấy bất đắc dĩ: “Vậy được rồi. Đợi ngày mai xuống gặp anh Quân cũng không muộn, lần này bọn họ sẽ sống ở nhà mình một thời gian, cũng không cần phải gấp một hai ngày!”


Người nói vô tình, người nghe hữu ý.


An Giai Kỳ giật mình! Không ngờ Mạc Ninh Thanh và Tiêu Quân lại sống trong nhà họ Long một thời gian? Bây giờ phải làm sao đây? Cô ta có thể trốn một ngày, hai ngày, nhưng cũng không thể trốn được mười ngày nửa tháng chứ?”


Cho dù mình rất được nhà họ Long yêu thương nhưng cô ta vẫn phải tuân thủ quy tắc.


Ví dụ như như, bữa sáng một tuần một lần.


Ông nội Long sẽ đích thân đến ăn sáng chung với con cháu trong nhà. Cho dù sống trong nhà họ Long hay là sống bên ngoài đều phải đến tham dự.


An Giai Kỳ không có lý do gì để không đến dự!


“An An, con sao thế? Có phải con có tâm sự không? Mẹ thấy sắc mặt của con không tốt lắm.” Long Chi Nguyệt cảm thấy sắc mặt của An Giai Kỳ hơi thay đổi.


“Mẹ…Con…” An Giai Kỳ ngập ngừng muốn nói lại thôi.


Long Chi Nguyệt vội vàng hỏi: “Sao thế, có phải có chuyện gì không? Nói ra đi, mẹ sẽ làm chủ cho con.”


An Giai Kỳ mím môi, cô ta nhìn thắng xuống Mạc Ninh Thanh ở dưới sân rồi nói: “Mẹ, có phải cô gái mà anh Quân dẫn về nhà là họ Mạc không?”


“Phải đó, An An, sao con biết chuyện này?” Long Chi Nguyệt nở nụ cười dịu dàng, rồi bà ấy lập tức cất tiếng hỏi như thể nhớ ra chuyện gì: “À đúng rồi, nghe nói cô Mạc cũng là người ở thành phố G, An An, trước kia con cũng sống ở thành phố G, lẽ nào con quen với cô ấy sao?”


An Giai Kỳ tỏ vẻ khó xử, cô ta gật đầu.


“Thế thì tốt quá, hóa ra hai con quen biết với nhau. Mẹ thấy cô Mạc cũng được lắm.”


“Mẹ…Không phải thế đâu.” An Giai Kỳ ngắt lời bà ta, cô ta lắc đầu.


Nụ cười trên gương mặt Long Chi Nguyệt dần dần cứng đờ: “An An, có phải con biết điều gì không?”


“Dạ phải, mẹ.” An Giai Kỳ kéo Long Chi Nguyệt đến ngồi ở ghế sô pha. Cô ta nói chậm rãi: “Con quen với cô ta. Cô ta không đơn thuần và lương thiện như mẹ nghĩ đâu. Hồi còn đi học, cô ta từng đi làm bồ nhí vì cái tính mê tiền tham hư vinh. Rồi sau đó lại chê người ta cho ít tiền quá nên trèo lên cành cao khác.”


“Còn vì sao cô ta quen với anh Quân thì con không biết. Có phải cô ta còn giống như trước đây không thì con cũng không biết. Chỉ có điều, sau khi biết nhân phẩm của cô ta thì mọi người tránh xa cô ta ra một chút đi.”


Sau khi nghe thấy thế, gương mặt của Long Chi Nguyệt thay đổi đột ngột.


Bà ấy đứng phắt dậy: “Cái gì? Không ngờ cô Mạc lại là hạng người như thế.”


An Giai Kỳ vội vàng kéo tay bà ấy lại rồi van nài: “Mẹ, chuyện này mẹ chỉ cần biết thôi là được, đừng có nói với cô ta về chuyện của con, con sợ sau khi cô ta nhìn thấy con, khiến cho cô ta sợ con nói về chuyện trong quá khứ của mình, nể mặt cô ta nên con mới tránh gặp mặt cô ta đó.”


“Con đó, hạng phụ nữ như thế này mà con còn nghĩ cho cô ta mãi.”


An Giai Kỳ gật đầu một cách khó xử.


Long Chi Nguyệt thấy cô ta không vui, tình thương của người mẹ dâng tràn trong lòng bà ấy.


“Được rồi, thế thì không đi gặp cô ta nữa. Mẹ hiểu ý của con, con gái của mẹ lương thiện quá đi mất.”


An Giai Kỳ luôn làm nũng và lừa gạt Long Chi Nguyệt, rốt cuộc thì cũng khiến cho bà ta đồng ý nói mình bị bệnh trong buổi cơm sáng, thế thì cô ta không cần phải tham gia nữa.


Đúng là tính cách của Mạc Ninh Thanh rất được lòng người khác, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp của cô nữa.


Vào lúc dùng buổi sáng, ông cụ Long còn dặn dò nhà bếp làm mấy món đặc sản của thành phố G.


Mọi người trên bàn ăn đều vui vẻ vì có thêm một người.


Bọn họ đều hỏi thăm hoàn cảnh gia đình của Mạc Ninh Thanh ở thành phố G cùng với tình hình công việc của cô.


Mạc Ninh Thanh rất năng động, nhưng đây là lần đầu tiên cô về nhà con trai làm khách. Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết phải đối đáp thế nào, may là Quân luôn kề cận bên cạnh cô, giúp cô trả lời mấy câu hỏi của bọn họ.


“Trước kia cô Mạc sống ở thành phố G, chỉ quen với mỗi một người bạn trai là anh Quân thôi sao, kể từ khi quen bạn Quân, cô đã cắt đứt hết các mối quan hệ lộn xộn của mình rồi à?”


Vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.


Dường như vấn đề này không hề phù hợp với tình hình hiện tại.


Mạc Ninh Thanh chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, cô đưa mắt nhìn về phía tiếng nói.


Tiêu Quân cũng cảm thấy kỳ lạ, sao hôm nay cô của mình lại chuyện khó nghe thế kia chứ? Rõ ràng hồi tối hôm qua vẫn còn bình thường kia mà. Cô còn khen Ninh Thanh hiền lành, lương thiện trước mặt mọi người, còn nói là thích cô ấy nữa.


Sao mà mới có một buổi sáng thôi đã hỏi như thế trước mặt biết bao nhiêu người rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK