Ban đêm, thời tiết đã vào cuối thu, gió mát hiu hiu, xen lẫn chút lạnh của mùa đông, đập vào mặt người ta khiến họ cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Mặc Diệu Dương đứng ở bên ngoài Thủy Sam Uyển, đứng khuất sau một cái cây Thủy Sam.
Trong đôi mắt của anh ẩn chứa sự phức tạp khi nhìn thấy hai bóng người ở trong nhà.
Cô mặc một chiếc áo khoát trắng mỏng manh, hai chân vẫn thon dài tinh tế như vậy, dáng vẻ vẫn yêu kiều động lòng người. Cô khiến ai nhìn thấy lần đầu tiên cũng muốn ôm vào trong ngực, cẩn thận che chở.
Cô hình như gầy hơn trước kia rồi. Vừa rồi nhìn mặt cô cảm giác không có chút xíu thịt nào. Mặc dù cách khá xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn của cô.
Thay đổi lớn nhất đó chính là cô đã cắt bỏ mái tóc đen dài của mình thành mái tóc xõa ngang, những ngọn tóc tinh tế rơi vào hai bên xương quai xanh của cô khiến cả người cô có cảm giác vô cùng thành thục nhưng cũng không làm mất đi sức sống của tuổi trẻ.
Cô xinh đẹp đến vậy nhưng anh lại chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể tiến lên phía trước, không thể xuất hiện trong tầm mắt của cô, thậm chí không thể chạm mặt cô, không thể nói với nhau vài câu…
Vào đêm lễ, Mặc Diệu Dương không về.
Trên bàn ăn, dường như mọi người cũng ngầm hiểu nên không ai đề cập tới chuyện này. Mọi người vẫn nói cười đùa giỡn, vẫn ăn uống vui vẻ, không khí vô cùng nhộn nhịp.
Chỉ là vui cười qua đi cô đơn sẽ lại tràn về, không ít người đã trải qua cảm giác này.
Long Đình Đình nhìn về phía Thủy Sam Uyển, nó được bao trùm bởi cảm giác đơn côi, lẻ loi. Mặc dù nơi đây không hề thiếu hơi người, kẻ hầu người hạ cũng không phải là ít thế nhưng trong nội tâm của cô vẫn ẩn giấu một sự chờ mong, nhưng sự chờ mong ấy từ ngày một lụi tàn!
Buổi chiều ngày thứ ba, điện thoại di động của Long Đình Đình vang lên, là Cố Thanh Thành gọi đến.
“Alo, Thanh…” Long Đình Đình chưa nói hết đã bị đối phương cướp lời.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói này mang theo sự chất vấn.
“Tôi… Tôi đang ở nhà.”
“Cái gì? Em có nhà ở thành phố G?”
“Đúng vậy.”
“Em…” Đồ lừa đảo! Cố Thanh Thành đứng ở ngoài cửa sân bay quốc tế Hải Thành chất vẫn cô: “Không phải em nói đi ba ngày là sẽ về sao? Em lừa tôi!”
“Tôi…” Có cần phải như vậy không? Cô lừa anh ta cái gì? Với lại, dù cho có lừa anh ta thì cũng làm sao?
“Có phải em đã bị anh ta thuyết phục rồi hay không? Có phải em đã mềm lòng rồi hay không? Đình Đình, tôi nói cho em biết, em mà làm như vậy, người bạn như tôi… Thật sự xem thường em!”
Long Đình Đình thở dài một hơi, đành phải giải thích với anh ta: “Lúc đầu dự tính là đi ba ngày rồi về nhưng đột nhiên có một người bạn rất tốt của tôi ở bên thành phố này kết hôn, người ta đã từng cứu mạng tôi, cũng chính bởi vì thế mà cô ấy phải mang di chứng suốt đời, tôi không thể không tham gia lễ cưới và chúc phúc cho cô ấy được.”
Những lời nói chân thật và thản nhiên của cô chui vào trong lỗ tai của Cố Thanh Thành khiến anh không còn kích động tra hỏi nhiều nữa.
Cúp điện thoại, Cố Thanh Thành dứt khoát quay người đi vào sân bay, định mua vé bay tới thành phố G ngay trong đếm đó…
Long Đình Đình cúp điện thoại rồi vẫn cảm thấy rất khó hiểu, Cố Thanh Thành rốt cuộc đang lo lắng cái gì. Tại sao anh ta lại chú ý tới đời tư của cô như vậy. Nếu là một chút sẽ khiến cô rất cảm động nhưng nhiều như vậy có phải hơi quá rồi không?
mẹ Dung đi tới đập tan luồng suy nghĩ của cô: “Đình Đình, cô Mạnh kết hôn, cô đã chọn được món quà sẽ tặng chưa?”
Vấn đề này đã nhanh chóng kéo suy nghĩ của cô về thực tại, cũng khiến cho cô vô cùng khó xử.
Đúng vậy, ngày hôm qua lúc cô xếp đồ để chuẩn bị rời đi thì nhận được điện thoại mời dự tiệc cưới của Mạnh Yến San, chú rể là Vân Lang.
Long Đình Đình biết được chú rể là Vân Lang thì cũng không cảm thấy vui mừng lắm. Lúc còn chưa rời thành phố G, cô và Mặc Diệu Dương đã từng qua nhà họ Mạnh một lần để thăm Mạnh Yến San và Vân Lang. Lúc nhìn thấy ánh mắt của Vân Lang dành cho Mạnh Yến San, cô đã biết trong lòng người này cất giấu rất nhiều chuyện.
Bây giờ, quả nhiên…
Đương nhiên cô cũng có thể nhìn ra, trong mắt Yến San có Vân Lang. Hai người yêu lẫn nhau, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau lo âu, loại cảm giác này cũng vô cùng kì diệu.
Thật sự rất tốt…
Hôn lễ đã định sẽ tổ chức vào thứ bảy. Lúc đầu Vân Lang muốn tổ chức linh đình thế nhưng Mạnh Yến San lại không đồng ý, cô muốn mọi thứ đều thật đơn giản, không cần phô trương làm gì cả. Mặc dù Mạnh Yến San không thể nhớ những chuyện trước đây nhưng cô ấy cảm thấy phong cách kiểu này rất hợp với cô ấy của hiện tại.
Nhà họ Mạnh có mỗi cô là viên ngọc quý, mọi người ai nấy đều nghe theo ý của cô.
Long Đình Đình đi dạo trong khu trung tâm thương mai với mẹ Dung một vòng nhưng vẫn chưa quyết định được nên tặng quà gì. Dưới mắt quan sát của mẹ Dung, hai người quyết định đi vào tiện vàng Phượng Tường để mua hai chiếc dây chuyền có gắn khóa đồng tâm để làm quà cười tặng cho Mạnh Yến San và Vân Lang.
“Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.”
“Cảm ơn.” Long Đình Đình nhận lấy túi đồ từ tay người bán hàng, nhân tiện còn nói lời cảm ơn với cô nhân viên kia.
Cầm hộp trang sức trĩu nặng trên tay, cô đi ra khỏi cửa tiệm, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ sát đất chiếu vào bên trong, mấy tủ đựng trang sức được nắng chiếu vào lập tức trở nên óng a óng ánh.
Trong phút chốc, dường như thời gian đã quay ngược lại. Suy nghĩ của cô chợt trôi dạt về một nơi xa đến mức chính cô cũng không biết nó ở đâu, cô sững sờ nhìn thấy cảnh cô và Mặc Diệu Dương gặp nhau ở đây, khi đó anh đưa Cốc Nhược Lâm đi mua trang sức, đến nay cô vẫn chưa thể xóa nó khỏi trí nhớ.
Bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía bên kia đường, cô chợt thấy một người đàn ông có khí thế ngút trời đang bước xuống xe ô tô.
Trái tim Long Đình Đình chợt đập nhanh hơn. Cô nhanh chóng kéo mẹ Dung đi.
Người đàn ông bước xuống xe không phải ai khác mà chính là người cô không bao giờ muốn gặp lại trong đời, Mặc Diệu Dương! Và sau khi anh bước xuống xe, một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp cũng bước ra khỏi đó. Khuôn mặt dịu dàng, làn da trắng mịn, nét mặt yểu điệu như tiên nữ, đôi mắt lanh lợi, dáng người đoan trang, nhẹ nhàng, thoạt nhìn đã biết là con nhà đại gia.
Sau khi người phụ nữ xuống xe, cô ta không sợ hãi đến bên cạnh Mặc Diệu Dương, dùng một tay khoác vào cánh tay anh rồi cùng anh bước vào tiệm vàng.
Thực lòng mà nói, người đàn ông đó quả thực đẹp trai đến mức bạn không dám nhìn thẳng vào anh ta, còn người phụ nữ bên cạnh anh ta là một người hoàn toàn xứng đôi với, quả là một đôi trời sinh.
“Đình Đình…” Trên mặt mẹ Dung lộ ra vẻ đau khổ, nhẹ giọng gọi.
Long Đình Đình thu hồi tầm mắt, đôi mắt hơi rũ xuống, sau đó lại nhướng mày, cặp mắt đen láy không có một chút khó chịu nào, cô bình tĩnh cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi gặp Mạnh Yến San trước, và còn gửi quà nữa.”
“Được.” mẹ Dung gật đầu.
Vốn muốn tham gia hôn lễ của Mạnh Yến San nhưng lúc này Long Đình Đình bắt đầu do dự.