Khi về đến Thủy Sam Uyển đã là buổi chiều rồi.
An Đình Đình hôm nay cũng cảm thấy rất mệt, dưới sự phân phó của Mặc Diệu Dương, trở về phòng nghỉ ngơi.
Đợi đến khi cô ngủ dậy đã là khoảng 5 giờ.
Xuống lầu, mấy người mẹ Dung nhiệt tình chào hỏi cô, cô cũng mang nụ cười trên mặt đáp lại họ. Nhưng cô tìm một vòng cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Mặc Diệu Dương.
Mẹ Dung nhìn ra hành động của cô, bèn nói: “Cậu hai nói cậu ấy đến tổ đường có việc rồi, chúng tôi tưởng cô biết cho nên không có nói.”
“Ồ.” An Đình Đình khẽ gật đầu.
Cô nên biết, Mặc Diệu Dương nói về tìm ông nội, là bản thân cô ngủ một giấc liền quên mất.
“Mọi người làm việc đi, tôi đi loanh quanh ở Thủy Sam Uyển.” An Đình Đình nói.
“Vâng.”
nhà tổ của nhà họ Mặc đầu thu cũng có phong cảnh rất khác.
Khắp nơi đều là xuất hiện màu vàng kim, ở địa phương sau núi, lá phong đỏ cả núi, giống như ngọn lửa nóng bỏng, mỹ nhân động lòng người. Cùng với màu vàng kim trong nhà tổ, hình thành màu sắc tương phản.
Bất tri bất giác, bước chân bèn đi đến dưới chân núi.
An Đình Đình ngước mắt, giống như bản thân đang ở thế giới thần tiên.
Đột nhiên, đằng sau truyền đến bước chân giẫm vào lá cây trên đất, mà phát ra tiếng sột soạt.
Mặc Diệu Dương nhanh như vậy đã bàn xong chuyện với ông nội rồi sao?
An Đình Đình trong lòng vui mừng, quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy người đi về phía cô không phải Mặc Diệu Dương, mà là tổng giám đốc tập đoàn Mông Tháp – Mặc Diệu Lương.
“A… tổng giám đốc.” An Đình Đình có hơi sững người, lúc này không biết nên xưng hô như thế nào mới đúng.
“Chị dâu, bây giờ còn gọi tôi là tổng giám đốc, có phải có chút xa lạ không?” Mặc Diệu Lương vẫn như mọi ngươi, lúc nói chuyện trên mặt không có một chút biểu cảm.
Anh ta đến bên cạnh An Đình Đình, đứng thành một hàng với cô, ngẩng đầu, nhìn cảnh đẹp diễm lệ trước mắt.
An Đình Đình biết, nếu như dựa vào thân phận, cô nên gọi Mặc Diệu Lương là em chồng. Nhưng không biết như nào, cô thế nào cũng không gọi ra được, thậm chí còn cảm thấy ngại ngùng vạn phần.
Mặc Diệu Lương nhìn ra sự bí bách của cô, khóe môi nhếch lên lộ ra ý cười, nói: “Chị gọi tôi là Diệu Lương đi. Gọi cái khác, đừng nói chị không quen, tôi cảm thấy không tệ mà.”
“Được, Diệu Lương.” An Đình Đình trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Chị dâu, chị ở Thủy Mặc và Thủy Sam Uyển, sống ở đâu đều quen?” Mặc Diệu Lương đột nhiên hỏi như vậy.
“Hừm, khá tốt, đều không tệ.” An Đình Đình cũng có chút khó hiểu.
“Đừng nhìn Thủy Sam Uyển tọa lạc ở nhà tổ của nhà họ Mặc, nhưng so sánh, chắc là Thủy Sam Uyên tự do hơn Thủy Mặc, phải không?”
“…” Như thế này, An Đình Đình thật sự không thấu được ý tứ của anh ta.
“Chị dâu Đình Đình, chị đừng căng thẳng như vậy. Tôi chỉ là vừa khéo đi qua chỗ này, nhìn thấy chị, vì thế lịch sự nói chuyện với chị vài câu thôi.” Mặc Diệu Lương nói, đi về phía trước.
An Đình Đình tóm lại cảm thấy, người đàn ông này nhất định trong lời nói có hàm ý, hoặc nói, sự xuất hiện của anh ta, nhất định là muốn nói gì đó với cô. Thấy anh ta đi về phía trước, An Đình Đình cũng bất giấc cất bước.
Đây gọi là lòng hiếu kỳ hại chết mèo!
“Tôi trước đây cũng rất thích đến đây chơi, lúc nhỏ thì rất thích. Mỗi khi người lớn ngủ trưa, tôi sẽ lén lút, có khi một mình chạy đến đây chơi, có khi cùng Diệu Phong, Diệu Dương bọn họ cùng đến.”
“Diệu Dương cũng thích đến đây chơi?”
“Đương nhiên!” Khóe môi của Mặc Diệu Lương hơi cong lên, nhưng cùng lúc đó, mắt của anh ta lại vụt qua một tia lạnh lẽo. Đương nhiên, anh ta lúc đó vẫn quay lưng với An Đình Đình, vì thế An Đình Đình không có chú ý đến thần sắc của anh ta.
“Không những anh ấy thích, đám nhóc chúng tôi lúc nhỏ, đều thích đến. Giống như Đình Kiêu, Tiêu Quân, Diệu Dương, Diệu Phong, Vũ Triết, San San, Tiểu Lâm Nhi… chúng ta đều rất thích nơi này.”
“Ồ.” An Đình Đình hơi gật đầu.
Cũng không quá chú ý trong lời nói trong lời của anh có mấy nhân vật xuất hiện, dù sao, chắc đều là bạn bè lúc nhỏ của bọn họ.
“Thủy Mặc không có rừng cây lớn như vậy nhỉ?” Mặc Diệu Lương đột nhiên hỏi.
“Cái này…” An Đình Đình rõ ràng sững ra, đột nhiên, cô nói: “Có thì cũng có, nhưng hình như không có lá phong đỏ.”
Trên mặt của Mặc Diệu Lương vụt qua tia kinh ngạc: “Không có lá phong đỏ? Sao có thể chứ. Tiểu Lâm Nhi thích nhất lá phong đỏ, Thủy Mặc của anh ấy sao có thể không có thứ này.”
“…”An Đình Đình mày liễu hơi nhíu lại.
Cái tên Tiểu Lâm Nhi này, từ trong miệng của anh ta xuất hiện hai lần rồi. Một lần ở câu trước, một lần ở câu sau. Hình như, có liên quan rất lớn với Mặc Diệu Dương.
“Đều là chuyện lúc nhỏ, chị dâu, chị tuyệt đối đừng nghĩ lung tung.”
An Đình Đình mỉm cười, gật đầu nói: “Ừm.”
Bởi vì Mặc Diệu Lương bất ngờ đến, An Đình Đình bỗng chốc mất hứng thú. Với cả, trong lời nói của người đàn ông này, hình như mỗi câu đều có ý ám chỉ. Nhưng nghe cẩn thận, lại cảm thấy không có cái gì.
Tóm lại, An Đình Đình không muốn có dây dưa gì sâu với anh ta.
Vì thế, cô nói: “Diệu Lương, sắc trời không còn sớm nữa, tôi phải về Thủy Sam Uyển, lát nữa Diệu Dương sẽ về đến.”
Lời từ biệt khéo léo của cô, dường như Mặc Diệu Lương không hề nghe.
Anh ta mỉm cười, nói: “Vẫn sớm. Anh hai em với ông nội có rất nhiều chuyện quan trọng phải bàn, trong chốc lát anh ấy sẽ không trở về.”
“…”An Đình Đình cảm thấy không tin lắm.
Mặc Diệu Lương là tổng giám đốc của Mông Tháp, người lăn lộn trong giới kinh doanh lại không nghe ra ý tứ của cô.
Hay là, anh ta rõ ràng nghe ra, lại giả vờ không có nghe ra. Nếu là như thế, anh ta rốt cuộc có mục đích gì.
“Thủy Sam Uyển, có chỗ chị dâu không thể đi vào được không?” Mặc Diệu Lương hỏi.
“Không có.” An Đình Đình đã không muốn phí sức đi đoán này nọ nữa, anh ta hỏi cái gì, cô bèn trả lời thế đó.
“Vậy Thủy Mặc?”
“… Cũng không có.” An Đình Đình nói.
Mặc Diệu Lương mỉm cười, nụ cười này, rõ ràng càng sâu: “Sao có thể chứ? Trong Thủy Mặc, mỗi một căn phòng, chị đều có thể tùy ý đi vào sao?”
An Đình Đình cảm thấy buồn cười, bèn nói: “Đương nhiên. Dù sao, tôi và Diệu Dương cũng là vợ chồng, cũng không có bí mật gì phải giấu diếm đối phương cả.”
Nhưng vừa dứt lời, nụ cười tự tin trên mặt của cô bỗng thay đổi.
Cô đột nhiên nhớ đến, khi ở Thủy Mặc, bác Trương đã từng nhắc cô, Mặc Diệu Dương có hai chỗ không cho phép người khác bước vào.
Một là phòng làm việc, nhưng chỗ đó chẳng qua là chỗ Mặc Diệu Dương cùng người khác thương thảo công việc. Không để người khác vào, hình như không có gì kỳ lạ cả.
Còn một căn phòng khác, thì…
Căn phòng này, đừng nói là người làm, ngay cả vào quét dọn cũng không được.
Trước đây, An Đình Đình cũng từng tò mò, trong căn phòng đó, rốt cuộc cất giấu bí mật gì, nhưng sau này, bởi vì liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, An Đình Đình dần dần quên chuyện này.
Hiện nay, Mặc Diệu Lương đột nhiên nhắc tới mới khiến cô đột nhiên nhớ lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt sâu thắm của người đàn ông này.
Ánh mắt của Mặc Diệu Lương, ẩn chứa ý cười như có như không, nhàn nhạt nhìn cô.