Mục lục
Cô dâu bị chiếm đoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 160: TỰ TAY GIẾT KẺ PHẢN BỘI


Hàng Vũ Triết đóng sách lại, đi lên lầu.


Phòng của Mặc Diệu Phong, người đàn ông tuấn tú sắc mặt tự nhiên, im lặng nằm trên giường. Mặt mày như tranh vẽ, khẽ mím môi, ngay cả tiếng hô hấp cũng rất nhẹ.


Yếu ớt như vậy khiến người ta nhìn cũng không nhịn được sinh ra thương tiếc trong lòng.


Hàng Vũ Triết khẽ nhíu mày, anh ta đóng cửa, nhìn người đàn ông trên giường.


Bước chân ngày càng nặng nề. Hô hấp cũng thoáng chốc trở nên nặng nề.


Trong lòng hiện lên vô số hình ảnh.


Tình cảnh khi đùa giỡn lúc nhỏ, ký ức Mặc Diệu Phong quan tâm anh ta, từng màn từng màn cùng Mặc Diệu Dương và đám bạn cùng nhau điên cuồng, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau làm loạn.


Ánh mắt anh ta, khẽ hiện lên tia sáng do dự.


Nhưng mà, khi trong đầu lại hiện lên tình cảnh ba mẹ đau lòng. Nhà họ Hàng mấy năm này được giúp đỡ, từng bước đi lên kim tự tháp huy hoàng.


Anh ta cắn răng! Lại cảnh cáo chính mình, trên thế giới này tất cả tình nghĩa đều là giả. Chỉ có bản thân trở nên lớn mạnh mới có thể tồn tại. Mà những dính líu tình cảm trước đây lại xem là gì chứ.


Hàng Vũ Triết đứng bên giường, mặt mày đột nhiên trở nên âm trầm.


“Anh cả, xin lỗi. Trên đường đến suối vàng xin anh đừng trách em. Muốn trách thì trách tham lam và dục vọng trong thế tục này đi. Nếu có kiếp sau, chúng ta tiếp tục làm anh em.”


Anh ta chậm rãi vươn tay ra, cầm bình oxy, chỉ cần kéo nhẹ một cái, sinh mạng của Mặc Diệu Phong sẽ kết thúc như vậy.


Tiếng vang nặng nề, anh ta rốt cuộc vẫn kéo bình oxy xuống.


Lại lấy ra ống tiêm trong túi, bên trong chứa chất lỏng trong suốt. Anh ta cầm cánh tay Mặc Diệu Phong trong chăn ra, đầu kim đâm xuống, đẩy vào.


Chính vào lúc đầu kim cách da cánh tay Mặc Diệu Phong không tới mấy milimet, thì đột nhiên, tia sáng lạnh từ xa phóng tới. Hàng Vũ Triết không phòng bị, tay cầm ống tiêm bị dao nhỏ hung hăng rạch bị thương.


“A——”


Anh ta đau đớn thét lên, lập tức ý thức được tình huống không tốt, bèn lùi về phía sau vài bước.


Mà đồng thời, trong căn phòng khác đột nhiên xông ra mấy bóng người, ai nấy chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi ra tay.


Hàng Vũ Triết sững sốt, ngẩng đầu, lại nhìn thấy Quý Đình Kiêu từ đối diện đi ra. Anh ta rõ ràng biết, phía đó chính là nơi chùy thủ bay tới.


“Là anh?” Hàng Vũ Triết kinh ngạc nói.


Quý Đình Kiêu cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là anh! Thật là làm bẩn vũ khí của tôi.”


Cửa lớn bị người ta đẩy ra, lần này người vào lại là Mặc Diệu Dương.


Sắc mặt Hàng Vũ Triết biến đổi: “Anh…anh không phải đang ở nhà lớn nhà họ Mặc sao, các…các người…”


Quý Đình Kiêu hừ lạnh, ánh mắt Mặc Diệu Dương sáng như đuốc, lạnh lùng nhìn anh ta.


“Các người hợp nhau tính kế tôi!” Hàng Vũ Triết gọi to.


“Khống chế anh ta.” Quý Đình Kiêu ra lệnh, vệ sĩ nhanh chóng chế ngự Hàng Vũ Triết. Anh lạnh lùng nhìn anh ta: “Chúng tôi tính kế anh? Vậy xin hỏi, anh bây giờ đang làm gì? Hử? Rút ống thở, tiêm thuốc độc, mưu hại tính mạng anh cả, rốt cuộc là ai tính kế ai.”


Lúc này, bác sĩ nhà họ Mặc bước tới, gắn lại bình oxy, còn cẩn thận kiểm tra một phen mới lùi xuống.


Sắc mặt Hàng Vũ Triết như tro tàn.


Nhưng anh ta vẫn cứng đầu nói: “Vậy thì sao? Thắng làm vua thua làm giặc. Theo các người nên nói thế nào.”


Mặt Quý Đình Kiêu lộ ra tiếc hận nhàn nhạt, liên tục lắc đầu.


“Diệu Dương, giao anh ta cho tôi đi, tôi sẽ khiến anh ta nói ra tin tức có lợi cho chúng ta.”


Không biết là vì sợ câu này, hay là vì biết cách làm người của Quý Đình Kiêu, hiểu thủ đoạn của anh ta, Hàng Vũ Triết thoáng chốc đứng không vững.


Anh ta quay đầu nói với Mặc Diệu Dương: “Cho dù nói thế nào, chúng ta cũng từng là anh em. Dứt khoát cho tôi sảng khoái đi.”


Anh ta dường như thật sự rất sợ Quý Đình Kiêu.


“Anh em?” Bờ môi mỏng của Mặc Diệu Dương khẽ mở, đáy mắt đen tối cũng tràn đầy trào phúng: “Đã là anh em, thì sao lại ra tay với anh em?”


Quý Đình Kiêu có chút không kiên nhẫn, hét lên: “Phí lời với hắn ta làm gì. Một phát súng quá tiện nghi cho hắn, người đâu dẫn đi cho tôi, tôi tự nhiên sẽ có cách khiến hắn mở miệng.”


Hàng Vũ Triết sợ hãi: “Không được, Mặc Diệu Dương, anh không thể làm vậy. Chúng ta làm anh em mấy chục năm…anh không thể vô tình vô nghĩa như vậy…”


Mặc Diệu Dương tức giận: “Là anh em anh còn làm gian tế lâu như vậy? Là anh em còn ra tay với anh cả tôi? Hàng Vũ Triết, khái niệm anh em của anh là gì? Có thể vì bồi đắp lợi ích của mình mà mất đi tính mạng sao!”


“Nói vậy là các người không chịu thả tôi?” Hàng Vũ Triết mặt trở nên hung ác đáng sợ, hắn ta thở hổn hển, đột nhiên giằng ra khỏi người khống chế hắn, nhanh nhạy móc súng ra khỏi túi.


Tuy nhiên, còn không đợi đầu súng của hắn giơ lên, tiếng súng đã vang lên.


“A——” Cánh tay cầm súng của Hàng Vũ Triết trúng đạn.


Hắn ta che cánh tay chảy máu không ngừng, nằm ngửa trên sàn la oai oái.


Quý Đình Kiêu thu súng lại, gật gật đầu với Mặc Diệu Dương, nói: “Súng lục cỡ nhỏ anh tặng tôi uy lực rất mạnh.”


Mặc Diệu Dương không nói chuyện, chỉ đi về phía Mặc Diệu Phong, quan sát một chút sắc mặt anh, xác định anh bình an vô sự mới yên lòng.


Hàng Vũ Triết vẫn đau đớn nằm thẳng trên mặt đất, máu tươi nhuộm đầy áo sơ mi của anh ta, rơi từng giọt máu đỏ tươi trên thảm.


“Thu dọn chỗ này một chút.” Mặc Diệu Dương phân phó, sau đó lại nói với Quý Đình Kiêu: “Anh dẫn hắn ta đi, tôi tới nhà họ Hàng một chuyến.”


Quý Đình Kiêu gật đầu, lại đột nhiên như nhớ tới gì đó, nói: “Chỉ mình anh đi?”


“Tôi dẫn vài người để phòng ngừa.” Thực ra bây giờ Hàng Vũ Triết đang ở trong tay họ, một mình anh đi cũng không vấn đề. Nhà họ Hàng chỉ có độc đinh như vậy, có thể ngày cả cốt nhục tình thân cũng không cần sao.


Chỉ là, anh đồng ý với một người nhất định phải bình an vô sự quay về. Vì tránh cô đau lòng, Mặc Diệu Dương đặc biệt gia tăng ý thức tự bảo vệ mình.


“Vậy được.” Quý Đình Kiêu gật đầu, cúi đầu nhìn người đau đến thê thảm trên mặt đất, mặt lộ ra nụ cười khát máu, phân phó: “Trói lại, giải lên xe.”


Hàng Vũ Triết đau đớn giãy giụa, sau khi bị vệ sĩ trói lại, mặc dù sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, nhưng vẫn là dáng vẻ hung ác không phục khác thường. Hắn ta cắn răng nghiến lợi nói với Quý Đình Kiêu: “Bất kể nói thế nào, tôi cũng là cậu chủ của nhà họ Hàng, anh có thể làm gì được tôi. Không sai, tôi muốn hại anh cả, nhưng mà, không phải tôi cũng không thành công sao. Haha…Chỉ dựa vào quan hệ giữa tôi và dì Quan, các người không động vào được tôi!”


Quý Đình Kiêu nhếch mép cười lạnh, mặt lộ ra tiếc hận: “Ngu ngốc, anh còn thật sự xem mình là cậu chủ nhà họ Hàng sao.”


Sắc mặt Hàng Vũ Triết khựng lại: “Anh có ý gì?”


“Người của nhà họ Hàng sớm đã có ý phản quốc, lỡ chuyện bại lộ, sao nỡ đưa huyết mạch duy nhất của nhà họ Hàng đi chết.”


“Anh nói gì? Anh nói bậy!” Hàng Vũ Triết như sét đánh bên tai.


“Không tin sao? Tôi sẽ cho anh thấy chứng cứ.” Quý Đình Kiêu nói, sờ sờ mũi, lại cho hắn ta một kích chí mạng: “Quên nói cho anh biết, con trai thực sự của nhà họ Hàng không chỉ một người, nhà họ Hàng hai trai một gái, bây giờ đều định cư ở nước ngoài, không ai biết họ là con cháu nhà họ Hàng. Về phần anh? Một thế mạng mà thôi!”


Hàng Vũ Triết nghe vậy, mặt như tro tàn, căn bản không thể tiếp nhận sự thật trước mắt. Con người trừng anh ta cũng sắp rớt ra ngoài, hận không thể xông tới xé rách Quý Đình Kiêu ngay lập tức.


“Dẫn đi!” Quý Đình Kiêu trầm giọng nói.


“Buông tôi ra, buông tôi ra…Tôi là cậu chủ nhà họ Hàng. Các người không dám động vào tôi, haha…buông tôi ra.” Hàng Vũ Triết hét to đến khàn cả giọng: “Các người tiêu rồi, Mặc Diệu Dương đến nhà họ Hàng, chính là đi tìm chết, haha…”


Người bị dẫn ra ngoài, Quý Đình Kiêu mới cười lạnh nói: “Còn thật sự cho rằng tôi sẽ để Mặc Diệu Dương đi một mình? Đồ ngu!”


Người làm dưới lầu nhìn thấy người bị dẫn xuống rồi lại dẫn đi.


Dù là dừng việc trong tay nhưng trên mặt ai nấy đều trấn định tự nhiên.


Nhà họ Hàng.


Mặc Diệu Dương đột nhiên đến thăm, khiến ba Hàng mẹ Hàng đều chấn động.


“Đặc biệt đến thăm hỏi hai bác.” Mặc Diệu Dương nhàn nhạt nói xong, thì nhấc đôi chân dài đi thẳng vào trong.


Sau lưng, vợ chồng Hàng thị nhìn nhau. Ba Hàng rốt cuộc là người đã trải qua sóng to gió lớn, bình tĩnh lại trước. Hướng về phía cửa ra hiệu ánh mắt, ý bảo bà ta tranh thủ thời cơ rời đi trước.


Nhưng không đợi mẹ Hàng hiểu ý, thì đã nghe thấy giọng Mặc Diệu Dương vang lên bên tai.


“Mẹ Hàng, đừng đi, bà tạm thời không ra được.”


Hai vợ chồng đều sững sốt, đặc biệt là ba Hàng, ánh mắt hiện lên hung ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK