Mục lục
Cô dâu bị chiếm đoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 372: ĐỢI ANH TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI


An Đình Đình tiễn Mặc Diệu Dương ra đến cửa lớn của nhà tổ nhà họ Mặc.


Ngoài cửa xe, cô vẫn không nỡ mà nhìn.


“Mau trở về, không nên để em ra đây.” Mặc Diệu Dương ngồi vào trong xe, thúc giục.


“Diệu Dương, chú ý an toàn.” An Đình Đình khẽ gật đầu, vì không để anh quá lo lắng, phân tâm chuyện của anh, nói xong câu này thì cùng mẹ Dung xoay người đi vào nhà tổ.


Xe ở ngoài cửa liền khởi động, dần dần biến mất ở đằng xa.


“Bùm… bùm…”


Trong không trung vang lên tiếng bắn pháo hoa trên đỉnh đầu. An Đình Đình ngẩng đầu, liếc nhìn bầu trời đầy màu sắc của pháo hoa nhưng chỉ là vẻ đẹp thoáng qua.


“Tết đến rồi.” Cô dừng bước chân, lẩm bẩm với chính mình.


“Phải, mợ hai.” Mẹ Dung khẽ gật đầu.


An Đình Đình ngoảnh đầu, nhìn cửa lớn trống không trước mắt, vốn tưởng hôm nay có thể cùng Diệu Dương đón năm mới. Không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Xem ra, đêm nay anh chắc cũng không thể trở về.


Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cửa của nhà tổ. Ngoài cửa, một bóng người đẹp trai lẳng lặng đứng ở đó nhìn về phía cô.


Đó là Mặc Diệu Phong!


“Mợ hai, bên ngoài lạnh, chúng ta vẫn nên vào trong phòng đi. Một lát nữa sẽ đến giờ ăn cơm đoàn viên.” Mẹ Dung khẽ nói.


“Được.” An Đình Đình khẽ gật đầu. Lại ngẩng đầu, khi nhìn về phía cửa, bóng dáng của Mặc Diệu Phong đã biến mất ở cửa rồi.


Cơm đoàn viên được chuẩn bị vô cùng phong phú, họ hàng trước nay tham gia bữa cơm đoàn viên không có vì sự vắng mặt của Mặc Diệu Dương mà ảnh hưởng tâm trạng. Tâm trạng của mọi người đều rất tốt, vừa ăn vừa cao hứng trò chuyện vấn đề gì đó.


Bầu không khí tương đối tốt.


Tâm trạng của ông cụ hôm nay cũng không tệ, còn uống hai ly với Mặc Diệu Phong.


Nửa chừng Vân Lang cũng đến chúc tết ông nội. Khẽ gật đầu với mọi người, sau đó lại nhìn An Đình Đình rồi mới rời khỏi. Anh ta không thể ở nhà tổ đón tết, mẹ của anh ta, người phụ nữ bị hủy dung đó còn ở trong khu cấm đợi anh ta trở về. Không biết Vân Lang và Vân Diệp lúc nào mới có thể trùng phùng.


Ông cụ cho mỗi người một bao lì xì lớn, lũ trẻ thích nhất chính là được nhận lì xì. Một đám nhóc còn xếp hành hàng đứng ở trước mặt Mặc Viên Bằng, chắp tay, cúi người: “Ông nội, cung hỷ phát tài, lì xì về tay.”


Bộ dạng đáng yêu đó chọc mọi người cười ầm.


An Đình Đình ngồi ở một bên, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa nhìn khung cảnh bình yên ấm áp này. Vô tình ngước mắt lên, ánh mắt chạm phải Mặc Diệu Phong.


Mặc Diệu Phong dường như không có ý thức mình và ánh mắt của cô sẽ chạm nhau. Trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia ái ngại. Anh mặt mày không có biểu cảm gì quay sang chỗ khác, cùng lúc đó, An Đình Đình cũng cảm thấy ngượng ngập.


Sau khi bữa cơm tất niên kết thúc, họ hàng được sắp xếp ở Lưu Thủy Uyển. An Đình Đình và mẹ Dung về Thủy Sam Uyển.


“Ai ôi, trời đất, sao lại lạnh như vậy chứ.” Mẹ Dung đẩy cửa ra, đỡ An Đình Đình đi vào: “Mợ hai, mợ từ từ thôi.”


An Đình Đình đáp ứng, cúi đầu, kéo chặt cổ áo khoác, bước chân càng nhanh hơn.


Mẹ Dung sau khi đóng cửa lớn lại mới đi tới.


Bọn họ không có phát hiện đằng sau gốc cây có một bóng dáng đẹp đẽ đứng ở đằng sau các cô cách đó một đoạn. Ánh mắt nhìn vào cửa lớn của Thủy Sam Uyển, mãi đến khi bóng dáng của hai người phụ nữ biến mất khỏi tầm mắt, bóng dáng đó mới xoay người.


Đi vào trong phòng, thay giày ở cửa, An Đình Đình đi vào trong phòng.


“Mợ hai, cũng mệt cả buổi tối rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi.” Mẹ Dung ân cần nói.


“Ừm,” An Đình Đình nhàn nhạt gật đầu, dường như có hơi lo lắng.


“Cậu hai sẽ không có chuyện, mợ tuyệt đối đừng vì chuyện này mà không ngủ. Phải nghĩ nhiều cho đứa con trong bụng.”


“Tôi biết rồi, mẹ Dung, cảm ơn.” An Đình Đình mỉm cười.


Sau khi tắm rửa xong, nằm trên chiếc giường thoải mái. Muốn gửi tin nhắn cho Mặc Diệu Dương, nhưng nghĩ đến anh lúc này đã lo lắng tìm kiếm tung tích của Quý Đình Kiêu, cô bây giờ liên lạc với anh, sợ sẽ làm phiền mạch suy nghĩ và phán đoán của anh. Cuối cùng, vẫn từ bỏ.


“Ting ting.” Tin nhắn messenger truyền đến một tin nhắn.


An Đình Đình cũng sắp ngủ rồi, nghe thấy tiếng thì lật người, đưa tay cầm lấy điện thoại trên tủ kệ ở đầu giường.


Mở ra xem, là tin nhắn của Cốc Nhược Lâm.


Trong lòng thấy kỳ lạ, cô ta sao hôm nay lại gửi tin nhắn cho mình? An Đình Đình mở tin nhắn ra, là một bức ảnh, trong bức ảnh là bóng lưng của một người đàn ông. An Đình Đình vừa nhìn thì nhận ra là bóng lưng của Quý Đình Kiêu.


Trong lòng bỗng kêu ‘lộp bộp’.


Quý Đình Kiêu không phải bị bắt cóc rồi sao? sao Cốc Nhược Lâm lại có bức ảnh của anh ta? Có phải cô ta cũng biết chuyện của Quý Đình Kiêu, hay có tin tức của anh ta.


‘Cô có ý gì’? An Đình Đình soạn một tin nhắn, gửi đi.


“Ting ting”, messenger lại truyền đến tin nhắn: ‘Đình Kiêu bình an.’


Quý Đình Kiêu bình an? Có ý gì? Lẽ nào anh không có bị bắt cóc sao? Nhưng Diệu Dương nói không liên lạc được với anh ta, bị người ta bắt cóc rồi.


Cô kìm nén một vạn câu hỏi vì sao trong đầu, lại hỏi: ‘Cho nên?’


‘Cho nên… người bị bắt cóc là tôi.’ Sau dòng tin nhắn này gửi đến, còn gửi một mặt cười.


An Đình Đình hồ đồ rồi! Rốt cuộc có ý gì?


Cốc Nhược Lâm làm sao biết chuyện của Quý Đình Kiêu, hơn nữa…


‘Cô Cốc, cô rốt cuộc muốn nói gì?’


‘Điều tôi muốn nói đều đã nói với cô rồi, chúng tôi đợi Mặc Diệu Dương tự chui đầu vào lưới!’


An Đình Đình nhìn dòng chữ này, trái tim cũng run rẩy theo.


Cô thấp thoáng ý thức được Mặc Diệu Dương hôm nay sẽ gặp ám toán! Người gửi tin nhắn cho cô tuyệt đối không phải Cốc Nhược Lâm, nhất định là người tối nay lên kế hoạch cho sự biến mất của Đình Kiêu. Hắn nhất định sẽ bày sẵn thiên la địa võng đợi Mặc Diệu Dương chủ động đến.


An Đình Đình bật dậy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo đi xuống lầu.


Lúc này, đám người mẹ Dung đều đã về phòng nghỉ ngơi rồi, ai cũng không biết một mình An Đình Đình chạy ra ngoài.


An Đình Đình lo lắng quên mất mình có thai, ngay cả xe điện chở khách cũng không gọi, chạy bộ về phía cửa lớn. Đột nhiên, từ đằng sau gốc cây bên đường xuất hiện một bóng người kéo cô ta lại.


“Em đi đâu.”


An Đình Đình bị dọa giật mình. Giọng nói này…


Cô nhìn kỹ lại, vậy mà là Mặc Diệu Phong: “Anh cả, em…”


Mặc Diệu Phong đánh giá cô từ trên xuống, nhíu mày hỏi: “Em đây là muốn ra ngoài?”


“Phải, anh cả, em không kịp giải thích với anh, em…” An Đình Đình nói rồi thì muốn đi.


“Không được.” Mặc Diệu Dương đột nhiên mở miệng ngăn cản: “Muộn như vậy rồi, em muốn đi đâu? Em đừng quên em bây giờ đang có thai.”


“Diệu Dương xảy ra chuyện rồi!” An Đình Đình khẩn trương, trầm giọng nói.







“Cậu chủ, xin cậu hãy theo chúng tôi quay về thành phố kế thừa sản nghiệp của nhà họ Lâm.”


“Mẹ của cậu nguyện xin lỗi cậu vì lỗi lầm năm xưa, chỉ mong cậu đừng để bụng, hãy lấy đại cục làm trọng.”


“Nhà họ Lâm là gia tộc hàng đầu nước H, không thể không có người dẫn dắt được.”


Lâm Thanh Diện nhìn ông cụ đang cung kính khom lưng đứng trước mặt rồi nở nụ cười khinh khỉnh.


“Năm xưa, người phụ nữ lòng dạ độc địa chẳng khác nào rắn rết ấy vì muốn thâu tóm nhà họ Lâm vào tay mà đã đuổi tôi ra khỏi gia tộc, còn đổ lên đầu tôi cái tội danh phản bội, vì sợ tôi trả thù, bà ta đã bức tôi làm một thằng ở rể vô dụng, bị người người cười chê tại cái nơi khỉ ho cò gáy Hồng Thành này.”


“Bây giờ bà ta bệnh nặng, các người mới nhớ tới tôi, chẳng lẽ không thấy là đã quá muộn rồi sao?”


“Tôi đã quen với việc ở rể nhà họ Hứa tại Hồng Thành này rồi và cũng đã quen với việc người ta nói mình là đồ bám váy vợ nên tôi quản không nổi chuyện nhà họ Lâm đâu, các người nên quay về là hơn.


Nói xong, Lâm Thanh Diện phũ phàng quay lưng, ném túi rác trên tay vào thùng rác rồi rời khỏi.


Mặc dù thân phận người thừa kế nhà họ Lâm có thể khiến người ta nể sợ nhưng Lâm Thanh Diện lại chẳng đoái hoài gì tới nó.


Kể từ giây phút bị đuổi ra khỏi nhà năm xưa, anh đã không còn chút tình cảm gì với bọn họ nữa rồi.


Hiện tại anh đang ở rể nhà họ Hứa, một gia tộc thuộc hàng khá giả tại Hồng Thành, là đồ vô dụng mà ai ai ở đây cũng biết. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ


Không một ai biết rằng anh từng là cậu chủ nhỏ nhà họ Lâm, một tay che trời ở thủ đô.


Nhưng đó đều là quá khứ rồi, tuy rằng cuộc sống hiện tại của Lâm Thanh Diện rất thảm, tiền trong tài khoản tiết kiệm chưa được nổi vài chục triệu, nhưng anh không hề hối hận.


Lâm Thanh Diện mang theo hoa quả đến nhà từ đường họ Hứa, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ Hứa nên con cháu trong nhà đều có mặt đầy đủ, những lúc như thế này anh thường bị mang ra so sánh, làm cả nhà Hứa Bích Hoài bị chê cười.


Bữa tiệc vừa bắt đầu, mọi người lần lượt tặng quà cho ông cụ Hứa.


“Ông nội, con biết ông thích đồ vật có giá trị lịch sử nên đặc biệt tìm bức ‘Khê sơn ngư ẩn đồ’ do chính tay Đường Bá Hổ vẽ để tặng ông, mong ông nhận cho con vui.” Cháu đích tôn của nhà họ Hứa tươi cười dâng lên một bức tranh cuộn tròn.


“Ông nội, miếng ngọc bích này là do con nhờ bạn ở nước ngoài mua về, cũng tốn không ít tiền ạ.” Hứa Bích Uyên, cô cháu gái được ông cưng chiều nhất tặng cho ông một miếng ngọc bích.





Tất cả mọi người đều tranh nhau tặng quà, cốt để làm vui lòng ông cụ Hứa.


“Ông nội, ông có thể… cho con mượn một tỷ rưỡi được không, cô nhi viện năm nay không được các nhà hảo tâm quyên góp nên sắp không thể duy trì tiếp được nữa rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lũ trẻ sống ở đó sẽ không còn nhà để về…”


Lúc này, Lâm Thanh Diện đang ngồi tại bàn tít trong cùng, bỗng dưng lên tiếng.


Toàn trường ồ lên.


**********


VietWriter xin giới thiệu tới bạn đọc truyện


Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


**********


Mẹ vợ anh là Tống Huyền Khanh bật người đứng dậy, chỉ tay vào mặt Lâm Thanh Diện mà mắng:”Cái thằng đầu bị lừa đá này, cậu có biết cậu đang nói gì không hả?”


Người đẹp số một Hồng Thành, vợ của Lâm Thanh Diện là Hứa Bích Hoài cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại mượn tiền ông cụ ngay lúc này nên nôn nóng đứng phắt dậy, nói: “Ông nội, Lâm Thanh Diện vẫn còn đang ngủ mớ đó, ông đừng để bụng những lời anh ấy nói.”


Nói xong, cô liền hung hăng véo cánh tay Lâm Thanh Diện một cái.


Ba năm trước, lúc sắp lâm chung, bà cụ Hứa gọi Lâm Thanh Diện đến, cứ đòi phải gả Hứa Bích Hoài cho anh, khiến cho một cô gái xinh đẹp tựa nữ thần trong mắt mọi người trong nháy mắt rơi xuống vực sâu.


Ba năm nay, Lâm Thanh Diện không đi làm, cả ngày giặt quần áo, nấu cơm, đổ rác, cái danh đồ vô dụng truyền khắp Hồng Thành, nữ thần năm nào cũng bị đùa cợt, chê cười mọi lúc mọi nơi.


Vậy mà giờ đây, tại bữa tiệc mừng thọ của ông cụ, Lâm Thanh Diện lại còn làm liên lụy đến cô.


“Buồn cười chết mất, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội, anh không tặng quà thì thôi còn dám hỏi vay một tỷ rưỡi. Lâm Thanh Diện, mấy năm nay anh ăn nhờ ở đậu nhà họ Hứa chúng tôi còn chưa đủ sao, tại tiệc mừng thọ của ông nội mà cũng dám vay tiền hả, anh muốn chọc ông nội tức lên rồi ngã bệnh có phải không?”


Người nói là Hứa Trai Hiệp, ông cụ ưng ý anh ta nhất trong đám con cháu.


“Em thấy có khi cha nội dở hơi này cố ý đấy, viện mồ côi chỉ là cái cớ, anh ta làm vậy là muốn lừa lấy tiền của ông nội đút túi riêng, với trí thông minh của cha nội dở hơi này thì sợ là không thể nghĩ ra cách thức này đâu, chưa biết chừng chuyện là do Hứa Bích Hoài chỉ đạo anh ta làm đấy.” Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one


Đứa cháu gái Hứa Bích Uyên mà ông cụ thương nhất cũng hùa theo, từ trước đến nay cô ta lúc nào cũng bất hòa với Hứa Bích Hoài nên chỉ cần có cơ hội là cô ta sẽ chụp mũ Hứa Bích Hoài ngay.


Thấy có người lôi Hứa Bích Hoài vào cuộc, Lâm Thanh Diện liền vội vàng giải thích: “Không không không, tôi vay thôi, vì gần đây tôi hơi khó khăn về tài chính nên không có nhiều tiền, sau vài ngày thôi, tôi nhất định sẽ hoàn trả lại cho ông nội mà.”


“Bớt nói vớ va vớ vẩn lại đi, một kẻ vô công rồi nghề như anh, còn chẳng có nổi một công việc, nếu thực sự cho anh vay thì anh lấy gì để trả chứ?” Hứa Trai Hiệp buông lời khinh thường.


“Đúng vậy, cái tên vô dụng này xuất thân từ cô nhi viện rách nát kia mà, anh vay tiền ông nội là muốn ông nội nuôi một đám vô dụng như anh à? Tôi thấy cái viện mồ côi đó của anh tốt hơn hết hãy đóng cửa nhanh một chút đi.” Hứa Bích Uyên châm chọc.


Nghe mọi người chỉ trích không ngớt, Lâm Thanh Diện chỉ biết cắn chặt răng, năm xưa khi anh lưu lạc đầu đường xó chợ, chính viện mồ côi đã thu nhận và giữ anh lại nên anh mới trưởng thành được, bây giờ viện mồ côi gặp nguy khốn nên anh cũng muốn giúp một tay, nhưng mọi việc xảy ra quá bất ngờ mà anh thì không có nhiều tiền nên đành phải đi vay.


Anh cứ nghĩ rằng mọi người có lòng tốt sẽ giúp đỡ viện mồ côi nhưng không ngờ lại phải chịu sự ghẻ lạnh như thế này, vì trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện viện mồ côi đang gặp khó khăn nên anh mới nhẫn nhịn.


Mặt mày ông cụ Hứa Mạn Tranh lúc này đã xanh mét, ông trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện quát: “Hỗn xược, nhà các cậu rốt cuộc là tới chúc thọ hay là đến để chọc tức ta? Mau cút về đi, tiệc mừng thọ của ta không chào đón thứ rác rưởi như cậu, từ nay về sau Lâm Thanh Diện cậu không được tham gia vào các buổi lễ tiệc nhà họ Hứa nữa.”


“Ông nội, viện mồ côi hiện giờ thật sự rất khó khăn, lũ trẻ cần sự giúp đỡ của ông.” Lâm Thanh Diện cắn răng, không chịu từ bỏ, cầu khẩn một cách chân thành.


Hứa Bích Hoài thấy dáng vẻ chân thành đó của Lâm Thanh Diện thì thở dài bất đắc dĩ rồi nói với Hứa Mạn Tranh: “Ông nội, Lâm Thanh Diện là thật tâm muốn giúp viện mồ côi, anh ấy đã sống ở đó từ nhỏ cho đến lớn tình cảm rất đậm sâu, xin ông hãy giúp anh ấy với ạ.”


Hứa Mạn Tranh lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Ông thấy con cũng bị cái thằng vô dụng này lừa rồi, cả con nữa, cũng cút cho khuất mắt ông, đừng làm trò xấu hổ trước mặt ông!”


Tống Huyền Khanh thấy thế thì vội vã nói với Hứa Bích Hoài nói: “Con còn ngẩn ra đó là gì, mau lôi cái thằng chẳng ra gì này đi đi, còn ở đó chọc tức ông cụ thì cả nhà chúng ta coi như xong đời đấy.”


Hứa Bích Hoài bất đắc dĩ, khẽ cúi người với Hứa Mạn Tranh nói: “Ông nội, con xin lỗi.”


Liền sau đó, cô tóm lấy cánh tay Lâm Thanh Diện kéo ra khỏi đám đông và rời khỏi sảnh tiệc.


“Cô nên canh chừng cái tên chơi bời lều lổng nay cho kỹ vào, đừng để anh ta xổng ra ngoài hãm hại lừa gạt người khác, làm ô uế thanh danh nhà họ Hứa nữa!” Cô vẫn còn nghe thấy tiếng cười nhạo của Hứa Trai Hiệp phía sau.


Ra đến bên ngoài biệt thự, Hứa Bích Hoài vùng tay Lâm Thanh Diện ra như tránh tà.


“Bích Hoài, anh thực xin lỗi, viện mồ côi đúng là đang rất khó khăn, anh cũng hết cách rồi nên lúc nãy mới phải mở miệng mượn tiền ông nội.” Lâm Thanh Diện cất lời.


Hứa Bích Hoài nhìn anh với ánh mắt thất vọng và nói: “Giải thích có ích gì, anh đã đắc tội với ông nội rồi.”


“Gần đây ông nội muốn mua một tòa nhà văn phòng của công ty địa ốc Thiên Vân, chuyện này rất khó thực hiện, công ty địa ốc Thiên Vân không coi nhà họ Hứa chúng ta ra gì nên không chịu bán, hiện giờ tôi chỉ có thể nghĩ cách thực hiện được ý muốn này của ông thì mới có thể bù đắp được sai lầm hôm nay của anh.”


“Tôi đến công ty đây, anh tự đi về đi.”


Nói xong, cô liền đi thẳng không ngoảnh lại.


“Bích Hoài.” Lâm Thanh Diện gọi tên cô.


Hứa Bích Hoài dừng bước nhưng không quay đầu lại mà chỉ nói: “Lâm Thanh Diện, anh khiến tôi quá thất vọng rồi.” Nói xong, vẫn không quay đầu mà cứ thế đi thẳng.


Lâm Thanh Diện nhìn bóng dáng cô đơn của Hứa Bích Hoài rồi hít sâu một hơi, đáy lòng trào dâng áy náy.


Anh không ở đó nữa mà chờ Hứa Bích Hoài đi xong, anh đi đến viện mồ côi.


Nhìn thấy cổng lớn của viện mồ côi đã rỉ sét hết cả, trong lòng Lâm Thanh Diện thấy bùi ngùi, anh tiến vào trong sân, thấy rất nhiều bé con đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang làm cái gì, nên đi sang hỏi một câu: “Mấy đứa đang làm gì vậy?”


Bọn nhỏ đều ngẩng đầu, khi thấy Lâm Thanh Diện, chúng nở nụ cười ngây thơ.


Mấy năm nay, Lâm Thanh Diện hễ có thời gian là lại đến viện mồ côi hỗ trợ nên có rất nhiều đứa bé ở đây biết anh.


“Anh, chúng em đang hái rau dại, dì Trương nói thức ăn của chúng em sắp không còn đủ nữa rồi nên chúng em hái một ít rau dại, vậy là có thể tiết kiệm được thức ăn để dành cho các em trai, em gái nhỏ hơn.” Một đứa bé trông có vẻ là lớn nhất trong số đó lên tiếng.


Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm “rau dại” mà bọn nhóc đó đào và thấy chúng toàn là mấy thứ cỏ dại, lũ trẻ còn nhỏ như vậy sao có thể phân biệt được rau dại chứ.


Có điều càng như vậy, trong lòng Lâm Thanh Diện lại càng khó chịu.


Sau khi dặn dò lũ nhỏ mấy câu, Lâm Thanh Diện mới đi vào nhà, lúc đứng trước cửa phòng dì Trương, anh có chút do dự, anh không mượn được tiền nên không biết đối mặt với dì Trương thế nào.


Năm xưa khi anh được viện mồ côi thu nhận thì người chăm sóc anh chính là dì Trương, anh mãi xem dì ấy là ân nhân cứ mạng của mình.


Đúng lúc này thì dì Trương mở cửa phòng bước ra, nhìn thấy Lâm Thanh Diện, dì tươi cười hỏi: “Thanh Diện, con tới mà cũng không nói một tiếng, mau vào trong ngồi đi.”


“Dì Trương, con không ngồi đâu, con biết viện hiện đang trong giai đoạn khó khăn, tiền thì con vẫn đang đi xoay, nhưng dì cứ yên tâm, con nhất định sẽ mượn được tiền.” Lâm Thanh Diện nói.


“Chuyện tiền nong con không cần phải lo nữa, hôm nay có một nhà hảo tâm đã tặng cho chúng ta sáu tỷ, còn tặng rất nhiều đồ ăn nữa, khó khăn của chúng ta đã qua rồi.” Dì Trương trông có vẻ rất vui mừng.


Lâm Thanh Diện sửng sốt, hỏi: “Nhà hảo tâm đó là ai?”


“Là tôi.” Lúc này có một giọng nói già nua cất lên.


Lâm Thanh Diện quay lại, nhận ra ông cụ không biết từ khi nào đã đứng sau lưng anh rồi.


“Tại sao lại là ông?”


Lâm Thanh Diện lập tức sa sầm mặt: “Chẳng phải tôi đã bảo các người đừng đến tìm tôi rồi sao?”


Ông cụ tên là Độ, là quản gia nhà họ Lâm, ông thở dài vẻ bất đắc dĩ: “Cậu chủ, sáng nay lúc đến gặp cậu nói chuyện tôi vẫn chưa nói hết, tôi biết, có thể cậu chưa thể tiếp nhận được ngay nhưng nhà họ Lâm có thể chờ cậu hồi tâm chuyển ý.”


Nói xong, ông Độ lấy một chiếc thẻ đen từ trong túi áo ra đưa cho Lâm Thanh Diện.


“Đây là thẻ đen của ngân hàng Thế Giới, chi tiêu không giới hạn, trên thế giới này chỉ có mười chiếc mà thôi, cứ coi như đây là khoản bồi thường của nhà họ Lâm bù đắp cho những năm gần đây của cậu.”


“Ngoài ra, mẹ của cậu đã mua công ty địa ốc Thiên Vân ở Hồng Thành rồi, chỉ cần cậu ký vào hợp đồng này thì về sau tòa biệt thự Thiên Vân đó cũng sẽ là của cậu luôn.”


“Tôi không cần, ông về nói cho người phụ nữ kia biết rằng, tôi không có hứng thú với tài sản nhà họ Lâm.”


“Đừng đến làm phiền tôi nữa.”


Ông Độ nói: “Nhưng mà cậu chủ ơi, nếu viện mồ côi không có khoản tiền này thì sẽ không thể cầm cự tiếp được nữa, nơi này mà bị đóng cửa thì lũ trẻ biết đi đâu về đâu?”


Lâm Thanh Diện nhíu mày, tuy rằng anh xem thường việc dùng tiền của nhà họ Lâm nhưng lũ trẻ trong viện hiện tại đúng thật cần phí để sống tiếp.


Lâm Thanh Diện suy ngẫm về những điều ông Độ nói rồi cất giọng trầm trầm: “Trong chiếc thẻ này có bao nhiêu tiền?”


“Thưa cậu chủ, đủ để mua toàn bộ sản nghiệp tại Hồng Thành này.”


“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc là bao nhiêu?”


“Ba mươi ngàn tỷ…”


Bạn đang đọc chương 1 bộ truyện Rể Quý Trời Cho





Chương 1 Gu mặn​



“Chị em vẫn còn là xử nữ, trước giờ

chưa từng có bạn trai. Anh xem kìa,

dáng dấp với gương mặt của chị ấy

đều thuộc hàng hiếm.”


“Điều kiện quả thật rất tốt.” Gã đàn

ông cười dâm đãng nói: “Nhưng

bọn anh muốn “chơi ở bên trong,

‘vào từ phía saư, chơi đùa sảng

khoái… Em ấy cái gì cũng không

hiểu, sợ là sẽ bị bọn anh chơi chết mất.”


“Đừng ra tay quá ác, chết rồi sẽ rất

phiên phức.”


“Yên tâm đi, loại bảo bối này anh

vẫn không nỡ tàn phá trong một lần đâu.”


“Vậy chuyện anh đồng ý với em…”


“Được rồi, giải nhất cuộc thi người

mẫu nhất định sẽ thuộc vê Bạch

San San em”


“Cảm ơn ông chủ Đường…”


Bạch Nhược Hy núp bên ngoài cửa

đã sớm cắn chặt môi đến chảy

máu, nắm chặt tay, ngón tay bấm

sâu vào da thịt, giận đến mức run

người.


Mắt đỏ lên, nghe thấy nội dung

cuộc nói chuyện chói tai giữa người

em gái cô tin cậy nhất với gã đàn

ông, tim cô đau đớn như bị nứt ra.


Cô không hiểu “chơi ở bên trong”,

“vào từ phía sau” là trò gì, nhưng cô

hiểu loại tiếng lóng này, càng thêm

hiểu rõ bản thân mình đã bị cô em

gái cùng cha khác mẹ lừa.





Chiếc du thuyền này không phải đi

đến doanh trại của anh ba, mà là

thông xuống địa ngục sâu thăm thẳm.


Không chút chần chừ, Bạch Nhược

Hy nhanh chóng xoay người rời khỏi.


Trong lúc hoảng loạn, cô mất cảm

giác vê phương hướng, va vào vách

du thuyền. Cảnh tượng trước mắt

khiến cô nhất thời trở nên đờ đẫn.


Bầu trời đầy sao, ánh đèn sáng rực.


Giữa mênh mông biển lớn, trên du

thuyên tổ chức buổi tiệc “phóng đãng…


Âm nhạc gợi tình, đồ thơm rượu

ngon xếp dài trên bàn. Một nhóm





nam nữ ăn mặc xốc xếch, con gái

nhảy múa lẳng lơ, đủ loại tư thế

khiêu khích đám đàn ông. Dung tục

đến nỗi không dám nhìn.


Dạ dày Bạch Nhược Hy cuộn lên

muốn mửa. Cô bịt miệng nôn khan,

không muốn nhìn thêm chút nào

nữa, quay đầu định đi.


Ngoài hành lang đột nhiên truyền

đến tiếng kêu của Bạch San San:

“Chị, chị đừng chạy.ˆ


Tiếng của một người đàn ông khác

cũng truyền lại: “Bắt nó lại.”


Bạch Nhược Hy bị dọa đến mặt

trăng bệch, vừa chạy được vài bước

đã bị hai tên đàn ông bắt trở về, đi

vào hướng trong phòng.


“Thả tôi ra… Thả tôi xuống…” Bạch

Nhược Hy sợ đến mức bật khóc,

liều mạng giấy giụa, hét lên đây giận

dữ: “Bạch San San, tôi có mắt như

mù mới tin loại em gái đến chó còn

không bằng như cô…”


Bạch San San đứng trong góc thờ ơ

nhìn Bạch Nhược Hy bị kéo vào

trong phòng, nụ cười khẩy trên môi

khiến người khác không rét mà run.


Trong phòng.


Tay chân của Bạch Nhược Hy bị trói

trên giường thành hình chữ đại (*).

Cô giãy giụa đến khuỷu tay đều bị

dây thừng siết thành vệt máu.


(*) Hình chữ đại:


Trong tay của gã đàn ông lạ mặt


câm một vài đạo cụ “đặc biệt”, ánh

mắt toát lên vẻ hèn hạ: “Để anh chơi

vui vẻ rồi sẽ mang em lên thuyên

chơi đùa.


Bạch Nhược Hy khiếp sợ lắc đầu

quầy quậy, miệng mồm bị bịt chặt,

còn phát ra tiếng cự tuyệt “ưm ưn.


Gã đàn ông lại vô cùng hưng phấn,

cầm cây roi lên, quất mạnh một cái.


Cảm giác đau đớn lan đến từng tế

bào trong cơ thể của Bạch Nhược

Hy. Cô nhắm mắt giãy giụa, hận

không thể tự chặt tay chân mình,

thoát khỏi nơi này.


Gã đàn ông nắm lấy áo sơ mi của

Bạch Nhược Hy thô bạo xé toạc.


“Roẹt” một tiếng.


Gã lộ ra ánh mắt dâm đãng thèm thuồng.


Bạch Nhược Hy không thể chịu

đựng được sự nhục nhã này, tuyệt

vọng đến mức muốn căn lưỡi tự sát,

nhưng khi nghĩ đến mẹ vẫn còn

trong tù chờ mình đến cứu, cô liên

không dám dễ dàng từ bỏ.


Đột nhiên.


“Rầm!” Tiếng đá cửa định tai nhức

óc vang lên.


Bạch Nhược Hy bị dọa một trận, nén

nước mắt nhìn ra cửa.


Cửa bị đá ra, hai người đàn ông

tuấn tú nét mặt lạnh lùng, mặc bộ


quân phục màu xám tro tiến vào,

dựa vào một bên đứng theo tư thế

quân đội.


Lúc này, một quan quân cao lớn

đĩnh đạc cước bộ vững vàng tiến

vào. Anh mặc quân phục màu xám

tro, phong tư anh tuấn hiên ngang,

uy nghiêm không thể xâm phạm.


Ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng như

chim ưng dưới mái tóc đen sắc lẻm

đầy tính sát thương. Đường nét

gương mặt rõ ràng như tác phẩm

điêu khắc hoàn mỹ nhất của thiên

thân. Toàn thân trên dưới tóat ra

phong phạm vương giả bẩm sinh.


Anh ba?


Bạch Nhược Hy ngơ ngác, thật sự

kích động, phút chốc nước mắt lưng


tròng. Cô không quản xa xôi vạn

dặm tới khu vực biên cảnh (Tịch


Quốc). Cuối cùng cũng gặp được

anh rồi.


Người đàn ông ung dung tiến lại

gần Bạch Nhược Hy, ánh mắt nhìn

sang công cụ bên giường, dây

thừng, tra tấn bằng tay, đèn cầy, các

loại đồ vật kỳ quái…


Gương mặt của anh sầm xuống đến

đáng sợ, mày kiếm nhăn lại, âm

thanh như băng lạnh ngàn năm

truyên tới: “Chơi em gái của Kiều

Huyền Thạc tôi, cảm thấy đã không?”


Kiều Huyền Thạc?


Không người nào không biết thượng

tướng tối cao của bộ đội đặc công


(Tịch Quốc)… Kiều Huyền Thạc.


Đồ vật trong tay gã đàn ông dâm

đãng rớt xuống đất. Sắc mặt trong

phút chốc trắng bệch.


Hai chân mềm nhữn, gã quỳ rạp

xuống đất, sợ đến nỗi cả người run

lẩy bẩy: “Thượng… thượng tướng, tôi

thật thật… thật không không, không

biết cô gái này là em gái của ngài.

Cô ta là Bạch… Bạch San San đưa tới.”


Kiều Huyền Thạc toàn thân phát ra

khí thế âm u khiến người không rét

mà run, ngữ khí lạnh lùng bức

người: “Hóa ra anh thích chơi loại

đồ có gu mặn, hay là tôi chơi cùng anh ha?”


Sắc mặt của gã càng trở nên trắng


bệch, trán toát mồ hôi lạnh: “Tôi…

tôi biết sai rồi, tôi đáng chết, tôi bồi

thường, tôi xin lỗi…”


Kiều Huyền Thạc thấy quần áo trên

người Bạch Nhược Hy đã bị xé rách.

Một vết roi đỏ tươi chói mắt lộ ra.


Động tác anh tự nhiên, nhanh chóng

cởi áo khoác ném lên người Bạch Nhược Hy.


Giọt lệ lóng lánh vương trên khóe mi

Bạch Nhược Hy, ánh mắt ngợp

trong nỗi hoảng sợ cực độ.


Quân phục mang theo hơi ấm của

Kiều Huyền Thạc, hương thơm

thanh thanh thấm vào lòng người.

Bạch Nhược Hy thấy ấm áp trong

lòng, cảm kích không nói thành lời.


Hai tay Kiêu Huyền Thạc cho vào

túi, xoay người sai bảo cấp dưới:

“Tìm vài tên đàn ông gu mặn chơi với hắn.”


Tên lính đứng bên cạnh hơi nghi

hoặc, sững lại.


“Trước khi bị tống vào tù, cho hắn

nếm thử mùi vị của mấy thứ công

cụ này.” Ngữ khí của Kiều Huyền

Thạc lạnh lùng khiến lòng người rét

run.


“Rõ.” A Lương cuối cùng cũng hiểu,

gật đầu đồng ý, sau đó xoay người

đi ra ngoài.


Gã bỉ ổi đang quỳ dưới đất kinh

khủng vạn lần, biết chắc bản thân

gặp họa rồi liên cuống cuồng bò

dậy, lặng lẽ co cẳng bỏ chạy.


Kiêu Huyền Thạc phản ứng nhanh

nhạy, thấy gã muốn trốn liền tung

một cú đá trời giáng vào lưng gã.


“Rầm!” Gã đàn ông bỉ ổi bị đá bay,

đụng mạnh vào tường, đau tới nỗi

phát ra tiếng kêu vô cùng thê thảm.


Tiếng va chạm như sấm nổ bên tai,

gã tê liệt dán lên tường, từ từ trượt

xuống. Trên tường còn lưu lại vệt

máu nhìn thấy mà kinh.


Bạch Nhược Hy nhìn mà giật mình

đến đờ người.


Chốc lát sau, gã đàn ông hèn hạ

cùng đám dụng cụ đều bị đưa đi.


Căn phòng cách vách truyền đến

từng trận kêu gào thảm thiết. Tiếng

quất roi, tiếng rên rỉ kỳ lạ.


Nghe thấy những âm thanh này, da

gà toàn thân Bạch Nhược Hy đều nổi lên.


Quá đáng sợ rồi, người đàn ông

nguy hiểm trước mặt này có thật là

anh ba đã bao năm không gặp của

cô?


Kiều Huyên Thạc đứng bên cạnh

mép giường. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn

Bạch Nhược Hy chăm chú.


Hàng mi dài như cánh bướm của cô

chớp chớp mấy cái, nhìn anh cầu

xin, phát ra tín hiệu kêu cứu.


Người đàn ông đứng im bất động,

như vương chủ cao cao tại thượng,

khí thế lạnh lẽo bức người, xa cách

đến mức vươn không tới.


Cô đã câu cứu rồi, tại sao lại không

thả dây trói cho cô? Cô còn có rất

nhiều điều muốn nói với anh. Hai

tay Bạch Nhược Hy bắt đầu vặn vẹo,

bật ra tiếng câu cứu: “Ưm, ưm…


Đột nhiên Kiều Huyền Thạc một tay

chống lên đầu giường, nghiêng

người từ trên cao nhìn xuống. Dọa

Bạch Nhược Hy toàn thân cứng đờ,

không dám cựa quậy thêm nữa.


Anh bỗng nhiên mở miệng, giọng

nói tràn đây sức hút nhưng hàn khí

bức người: “Hóa ra cô cũng thích

chơi mấy trò nặng đô thế này.”


Tim Bạch Nhược Hy nhói lên. Câu

này là sỉ nhục sao?


Ánh mắt người đàn ông vô cùng táo

tợn, trần trụi nhìn cô, khiến hơi thở


của cô trở nên gấp gáp, tim đập

nhanh kịch liệt, mặt nóng bừng lên,

lộ vẻ thẹn thùng, sợ hãi.


Bạn đang đọc Chương 1 bộ truyện Ngọn Sóng Tình Yêu


Xem thêm nhiều truyện hay nhé

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK