Công ty Mông Tháp.
Một nhóm người trông rất trí thức đi theo sau Mặc Diệu Lương để báo cáo công việc trong ngày hôm nay của các công ty mà họ phụ trách. Tổng giám thiết kế Lý Giai Giai đã trình lên bản thiết kế trang sức hàng năm cho chủ đề năm nay.
Mặc Diệu Lương bước đến trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, khuôn mặt hiếm khi nở nụ cười, anh nói: “OK, hôm nay báo cáo tới đây thôi. Tôi thấy hơi mệt, muốn yên tĩnh một lúc.”
Bước đi của người đàn ông dừng lại ở trước cửa phòng tổng giám đốc, nhưng anh ta lấy hai tay xoa vào trong túi quần của bộ vest, không mở cửa. Lý Giai Giai bước lên trước mở cửa cho tổng giám đốc.
“Thanks!” Mặc Diệu Lương cười nhẹ, trong mắt tràn ngập sắc hoa anh đào.
Người đàn ông vừa bước vào cửa, Lý Gia Gia đóng cửa lại. Mặc Diệu Lương từ lúc bước vào phòng tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, nhẹ nhàng bước tới chỗ treo quần áo, cởi áo khoác treo lên mắc. Sau đó quay vào bàn làm việc, cùng lúc đó, ngón tay thon dài kéo chiếc cà vạt trên cổ xuống.
Cà vạt hôm nay có vẻ thắt hơi chặt.
Tối hôm qua, anh đã đi gặp Tô Tiểu Niệm, người phụ nữ đó đã nấu bữa sáng cho anh ngay khi anh vừa tỉnh dậy, trước khi rời đi anh cũng không quên trao cho cô một nụ hôn nồng cháy.
Nghĩ đến khuôn mặt đó, hai má hơi ửng hồng, sau đó là dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ… “Ha ha.” Mặc Diệu Lương không khỏi bật cười thành tiếng.
Cốc cafe trên bàn vẫn còn bốc khói nghi ngút, nó được thư ký của anh chuẩn bị từ trước. Anh cầm lấy cốc và nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị len lỏi qua môi và răng, dần dần lan tỏa trong miệng.
Cúi đầu nhìn xuống, trên thành cốc có một lớp màu vàng kim nhàn nhạt. Điều này khiến cho cốc cafe không được để mắt tới bỗng nhiên lên một tầm cao mới. Anh đột nhiên nghĩ ra, Tô Tiểu Niệm có vẻ rất thích những món đồ nhỏ nhắn tinh tế như này, có thời gian anh nhất định phải đi hỏi cô thư ký đó, xem món đồ này mua ở đâu? Anh sẽ đặt một bộ tặng cô.
Sau khi nếm café xong, Mặc Diệu Lương chậm rãi mở máy tính lên, bỏ tập tài liệu mà anh cần ký trong hôm nay ra, bắt đầu công việc của một ngày.
Khoảng mười giờ, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng ồn ào.
Chỉ nghe thấy tiếng “rầm” một cái, có ai đó đã đẩy cửa vào một cách thô bạo. Ngay sau đó là giọng nói căng thẳng của cô thư ký: “Cậu hai, tổng giám đốc đang trong phòng làm việc, anh không thể vào…”
Thư ký sau khi nhìn thấy sắc mặt của Mặc Diệu Dương, không dám nói thêm câu nào nữa.
Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt giống như phát ra lửa, Mặc Diệu Lương khẽ nhếch môi cười, xem ra tên nhóc này đang tức giận. Cô nhìn sang thư ký rồi gật đầu, nói: “Ra ngoài làm việc đi.”
“Vâng!” Cô thư ký gật đầu, quay người rời đi.
Mặc Diệu Dương tiến về phía trước, hai tay của anh đập xuống bàn làm việc của Mặc Diệu Lương, một tiếng “bốp” phát ra. Đôi mắt của anh như nhuốm đỏ màu máu, mang theo sự ngang ngược hung tợn của địa ngục.
“Mặc Diệu Lương, tao cảnh cáo mày, tốt nhất hãy thu lại tất cả những việc mà mày đã làm đi, còn dám động vào tao, tao có thể làm bất cứ thứ gì để trả thù đấy!”
Mặc Diệu Lương cau mày lại, anh cũng không hề thấy sợ hãi trước câu nói uy hiếp của anh. Anh ta cười nhạt, nói: “Anh hai, anh làm gì mà tức giận thế? Chẳng phải tôi đã nhắc nhở anh rồi sao, tôi chờ đến mức nôn nóng rồi đấy.”
Mặc Diệu Dương cười nhạt: “Đợi được không? Mày đừng cho rằng taoi không biết mày đang nghĩ gì! Mày cho rằng Đình Đình ly hôn với tao rồi sẽ đi theo mày sao? Hừ…thật ngây thơ!”
Câu nói này dường như đã chọc đúng chỗ ngứa của Mặc Diệu Lương!
Không phải anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, mà là anh ta không dám nghĩ quá xa. Sao anh ta có thể không hiểu tính khí của Long Đình Đình chứ? Muốn cô ấy một lòng một dạ với anh, có lẽ sẽ phải tốn rất nhiều công sức, thậm chí có khả năng anh ấy sẽ phải tốn công vô ích!
Tuy nhiên chuyện đó không quan trọng. Thứ mà anh ta có là thủ đoạn, anh có đủ cách để ép buộc cô nghe theo anh. Anh không tin, một người phụ nữ khi bị dồn vào đường cùng có thể chạy thoát được.
Anh ta nhướn mày, nói với giọng điệu khiêu khích: “Chuyện này anh không cần lo lắng! Chỉ cần anh mau thẳng thắng nói chuyện với ông nội là được.”
Mặc Diệu Dương đứng thẳng người, hai mắt híp lại lộ vẻ khinh thường, châm chọc anh ta không chút nương tay: “Nếu như mày đã muốn sở hữu mọi thứ của nhà họ Mặc, còn muốn có cả cô ấy, mày không sợ lòng tham vô đáy của mày sẽ bị ông trời trừng phạt sao, một tia sét đánh cũng đủ làm mày đi đời rồi!”
Mặc Diệu Lương cũng mạnh mẽ đứng dậy, hùng hồn tuyên bố: “Tôi có chết cũng phải có được cô ấy!”
“Mày muốn tìm đến cái chết à!” Mặc Diệu Dương đột nhiên mở to mắt ra, giơ nắm đấm lên, đấm thẳng vào mặt Mặc Diệu Lương không thương tiếc.
Mặc Diệu Lương không thể tránh được cú đấm đấy, gò má anh ta lập tức biến thành màu đỏ. Cơn đau phần gò má dường như đã đánh thức sự kích động trong lòng anh ta, chính vì vậy anh ta càng hạ quyết tâm, anh phải có được người phụ nữ đó!
Mặc Diệu Dương ngẩng đầu nhìn Mặc Diệu Lương, ánh sáng le lói từ đôi mắt đen sâu thẳm kia bỗng nhiên giống như hai lưỡi dao sắc nhọn, muốn lấy mạng anh ta vậy! Anh cảnh cáo: “Nếu mày muốn, taoi có thể cho. Nhưng Đình Đình, nếu như mày có ý định làm gì cô ấy… Mặc Diệu Lương, đến lúc đó đừng trách tao không nể tình nghĩa anh em!”
Nhưng… Sự căm hận của Mặc Diệu Lương đối với anh có phải chuyện một sớm một chiều không? Chuyện này đã xuất hiện từ khi hai người còn nhỏ, ăn sâu bén rễ rồi!
Anh ta cứ luôn nhớ rằng, lúc anh ta còn nhỏ, một người bạn đã ngưỡng mộ với anh và nói: “Cậu là cậu chủ nhà họ Mặc.”
Sau đó, có mấy đứa trẻ cười phá lên: “Cậu ta chẳng qua chỉ là cậu ba thôi, cậu chủ thực sự nhà họ Mặc là cậu hai Mặc Diệu Dương cơ!”
Những chuyện giống như vậy, nhiều không kể xiết? Thêm vào đó, trong mắt ông nội, lúc nào cũng chỉ có Mặc Diệu Dương, chẳng để ý đến anh ta chút nào? Đó là nỗi đau mãi mãi thường trực trong tim anh!
Anh ta muốn chứng minh bằng bất cứ thủ đoạn nào, chứng minh rằng cậu ba không hề thua kém cậu hai!
Những suy nghĩ oán hận có thể khơi dậy sức mạnh vô tận. Mặc Diệu Lương giơ nắm đấm, nhằm trúng mặt Mặc Diệu Dương mà đấm không do dự!
Chuyện này thật đáng cười!
Mặc Diệu Dương là ai chứ! Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám động vào anh! Đừng nói đến các vị trưởng bối, kể cả khi anh ta có rơi vào tay của kẻ thù, cũng không ai dám lung lay uy quyền của anh, không dám động vào một sợi lông của anh!
Mặc Diệu Dương đã từng ở trong quân ngũ, cũng được coi là một người có xuất thân là quân nhân, sức lực hung hăng mạnh mẽ! Trong thời gian huấn luyện, ngày nào cũng trải qua huấn luyện vất cả, kể cả sau khi xuất ngũ, Mặc Diệu Dương vẫn giữ thói quen này, anh luôn dành thời gian để rèn luyện thể lực hàng ngày.
Anh không nói gì, dùng một tay nắm lấy vạt áo của Mặc Diệu Lương, giơ nắm đấm lên, đấm túi bụi vào Mặc Diệu Lương mà không cần biết chuyện gì khác.
Một đấm, hai đấm, ba đấm…
Đấm xong ba cú đấm, anh hất tay ra một cái thật mạnh.
Mặc Diệu Lương kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống ghế sofa. Mặc Diệu Dương chửi bới đầy giận dữ: “Khốn kiếp, mày đúng là chán sống mà!”
Xét về sức mạnh, Mặc Diệu Lương chắc chắn không phải là đối thủ của Mặc Diệu Dương. Mặc dù anh ta cũng rèn luyện sức khỏe, nhưng so với một người từng được đào tạo chuyên nghiệp trong quân đội, anh ta chẳng khác nào đang hoa tay múa chân.
Tuy nhiên anh cũng không hề khó chịu!
Bởi vì chỉ có những người không có khả năng, lép vế hơn đối phương mới thẹn quá hóa giận!
Anh ngồi đó, lau vết máu nơi khóe miệng, cúi đầu, cười nhạt, nói: “Anh hai, không ngờ tài nghệ của anh đã đạt đến trình độ này rồi.”
“Hừ…Đánh mày cũng đủ rồi!” Mặc Diệu Dương mỉa mai.