Mặc Diệu Dương không hề buồn bực chút nào, trái lại lộ vẻ đã đoán trước được, mỉm cười với Mặc Viên Bằng.
Mặc Viên Bằng nhíu mày nói: “Cháu cười cái gì?”
Không biết có phải vì mình đã lớn tuổi hay là vì sao, ông ta càng ngày càng có một loại cảm giác, chính là ông ta càng ngày càng không hiểu rõ đứa cháu này của mình.
Nó làm được rất nhiều chuyện khiến mình không thể tưởng tượng được. Thậm chí, có một số việc ông ta cho rằng đã đi vào ngõ cụt, nhưng dù thế nào cũng không ngờ, Mặc Diệu Dương lại có thể thoát ra.
Cứ lấy chuyện của nhà họ Cốc mà nói, nếu như không phải vì muốn bảo vệ hai mẹ con đáng thương kia, sao Mặc Viên Bằng lại có thể mặc cho nhà họ Cốc dắt mũi mình chứ.
Thằng nhóc này, bất chợt đánh đổ toàn bộ nhà họ Cốc.
Thật sự là nghé con mới sinh không sợ cọp! Người sinh sau càng tài giỏi.
“Ông nội, là lớn lên như thế này sao?” Mặc Diệu Dương nói xong thì lấy một bức ảnh ra, mặc dù là buổi tối, nhưng vẫn có thể lập tức nhìn thấy khuôn mặt của người trong bức ảnh kia.
Mặc Viên Bằng sợ hãi không thôi, chất vấn: “Cháu lấy được ảnh chụp từ chỗ nào?”
Mặc Diệu Dương cười, kính trọng nói: “Ông nội, cháu từng nói rồi, cháu đã không còn là một đứa bé, chỉ có chuyện cháu không muốn làm, không có chuyện cháu không làm được.”
“Thằng nhóc thối nhà cháu, chuyện này có liên quan rất lớn, cháu mau dừng lại.”
“Yên tâm đi, ông nội, cháu sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Mặc Viên Bằng trừng mắt lườm anh.
Mặc Diệu Dương tiếp tục nói: “Ông vẫn không có ý định nói thật à?”
“Nói thật cái gì chứ, không phải cháu đều biết rồi sao!” Mặc Viên Bằng đã hơi giận rồi.
Mặc Diệu Dương chỉ cười nói: “Ông nội, ông tức giận?”
Mặc Viên Bằng lườm anh, nói: “Cháu giấu ông nội điều tra những chuyện này, còn sợ ông nội sẽ tức giận.”
“Ông nội, cháu không điều tra.”
“Cháu không điều tra, cháu lén lút điều tra.”
“Cũng không.” Giọng điệu của Mặc Diệu Dương rất chắc chắn, không hề giống như đang nói dối lừa người.
Nhưng Mặc Viên Bằng nào chịu tin, bây giờ thằng nhóc này trở nên hư hỏng như vậy, không hề thật thà chút nào. Ảnh chụp cũng đã lấy được rồi, còn nói cái gì mà không điều tra, thật sự là nói dối không chớp mắt.
Mặc Diệu Dương cười hiền, giọng điệu mang theo chút đùa giỡn, nói: “Ông nội, cháu còn đoán được, chàng trai này chắc hẳn là có chút không được bình thường.”
“Thằng nhóc thối nhà cháu rốt cuộc có ý gì?” Mặc Viên Bằng dựng râu trừng mắt.
“Cháu nói là nơi này của anh ta…” Mặc Diệu Dương nói xong, lấy tay chỉ lên đầu mình nói: “Thần kinh của anh ta, hẳn là hơi rối loạn. Trong y học, cái này được gọi là – bệnh tâm thần phân liệt!”
“Mặc Diệu Dương!” Mặc Viên Bằng giận tím mặt, vỗ bàn đứng dậy, nổi giận nói: “Còn nói cháu không điều tra!”
Mặc Viên Bằng không ngờ ông nội sẽ tức giận thật, đành phải thu hồi nụ cười, vội đi an ủi ông cụ: “Ông nội, ông tuyệt đối đừng tức giận, vì sao cháu nói cái gì ông cũng không tin? Cháu thật sự là suy đoán.”
Mặc Viên Bằng đẩy anh ra, trên mặt lộ vẻ chán ghét: “Cháu gài người khác thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả ông nội mà cháu cũng dám gài sao? Sao vậy, cháu là không kịp chờ đợi muốn lật đổ vị trí chủ nhà họ Mặc của ông xuống có phải không?”
Mặc Diệu Dương nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi, lộ ra vẻ sợ sệt vừa giả dối lại vừa khoa trương.
“Sao có thể chứ, sao cháu dám chứ! Cho đến bây giờ cháu chưa từng dám làm như vậy, ông nội, ông thật sự xử oan cho đứa cháu này rồi!”
“Hừ!” Mặc Viên Bằng nhìn thấy thái độ này của anh, cơn giận cũng vơi đi phân nửa, ngồi xuống.
Mặc Diệu Dương thuận tay kéo ghế, ngồi xuống đối diện ông cụ.
Mặc Viên Bằng vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy bộ mặt cười đùa cợt nhả của anh, trong lòng lại nổi nóng, lườm anh một cái rồi nhìn sang chỗ khác.
Mặc Diệu Dương cười nói: “Ông nội, tin tưởng cháu, lần này cháu trai là nói thật với ông, những điều này thật sự là cháu suy đoán.”
Mặc Viên Bằng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, khuôn mặt chân thành, lời nói thành khẩn, cũng tin mấy phần. Nhưng mà chuyện này cũng có phần khó mà tin nổi. Sao thằng nhóc này có thể đoán được chứ.
“Ông nội, cháu cũng không biết tên của người này. Có lẽ, anh ta còn chưa được đặt tên. Cháu chỉ là gặp anh ta hai lần vào buổi tối. Đều là nhìn thấy qua màn hình theo dõi. Kể từ khi biết sự tồn tại của người này, ban ngày cháu cũng đã từng âm thầm để ý, nhưng lại không hề có chút dấu vết nào của anh ta.
Nói cách khác, người này, có lẽ tình trạng vào ban ngày vô cùng không bình thường. Chỉ có buổi tối mới là nhân cách bình thường. Bên cạnh anh ta có một con chó nhỏ, tên hiện giờ là Tiểu Tuyết Cầu, chuyện này chắc hẳn ông cũng biết!”
Nghe vậy, Mặc Viên Bằng gật đầu.
Ông cụ không biết sao Tiểu Tuyết Cầu lại đến nơi đó của An Đình Đình, nhưng nếu chuyện này không bị người khác phát hiện, ông cụ cũng không muốn hỏi quá nhiều, tránh làm cho người khác nghi ngờ. Vì vậy, vẫn là không hỏi.
“An Đình Đình gặp anh ta hai lần ở nhà tổ nhà họ Mặc, cũng đều là buổi tối. Cháu là bởi vì xem camera giám sát An Đình Đình buổi tối di dạo trong nhà tổ nhà họ Mặc mới biết sự tồn tại của anh ta. Ông nội, cháu chỉ là lo lắng đi dỗ dành Đình Đình nên mới làm như vậy, vì vậy cháu cũng không phải là đang điều tra ông, cũng chưa từng điều tra anh ta.
Cháu biết, ông nội là một người quang minh lỗi lạc, sở dĩ ông làm như vậy cũng là có lý do của mình. Chỉ là, bí mật lớn như vậy, một mình ông lén giấu đi, cháu cảm thấy vất vả thay ông mà thôi!”
Một chút tức giận cuối cùng trên mặt Mặc Viên Bằng cũng dần dần tan biến, thay vào đó là vẻ mặt vui mừng thanh thản. Đồng thời, cũng vì trí thông minh cực cao của con cháu đời sau nhà họ Mặc mà cảm thấy khiếp sợ.
“Ông nội, bây giờ cháu chỉ cầu xin ông một chuyện, đừng tuyên bố tin tức cháu và Đình Đình hủy bỏ hôn nhân.
Cuối cùng câu nói này của Mặc Diệu Dương cũng lộ ra mục đích thật sự của anh.
Thì ra, thằng nhóc này dùng bí mật này làm thẻ đánh bạc.
Nó lại có thể nghĩ ra được cách này, chẳng lẽ ông ta tuyên bố tin tức, nó sẽ vạch trần chuyện này sao?
Kết quả cuối cùng là Mặc Diệu Dương bị Mặc Viên Bằng đánh ra ngoài.
Ngày hôm sau, tin tức dòng họ Mặc Thị đơn phương hủy bỏ hôn nhân với An Đình Đình giống như một quả bom hẹn giờ, nổ vang trong thành phố G.
Mặc Diệu Dương bất đắc dĩ xem tin tức, nhất thời cảm thấy không biết làm sao cả, cũng hơi luống cuống.
Anh có thể đoán được nhiều chuyện như vậy, lại hoàn toàn không biết chút nào về tung tích của An Đình Đình. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được mùi vị thất bại…
Cốc Nhược Lâm cũng biết tin tức này, tâm trạng sầu não uất ức liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng đã có chút thay đổi.
Mẹ Cốc ở bên cạnh an ủi: “Cậu ta chỉ là bận rộn quá, cũng không quên hứa hẹn với con. Yên tâm đi, mặc dù cậu ta lừa dối con một số chuyện, nhưng mẹ nghĩ cậu ta sẽ không bỏ rơi con.”
Cốc Nhược Lâm nghe thấy vậy, trên khuôn mặt uể oải lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, cô ta khẽ gật đầu với mẹ mình.
An Đình Đình đang đứng trên boong tàu ngắm cảnh biển, ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển, những gợn sóng màu bạc lăn tăn lấp lánh. Nơi xa, hải âu giương cánh bay liệng, nương theo du thuyền nhấp nhô trên mặt biển, cơ thể cũng nhẹ nhàng đong đưa.
Sơ Bát kích động chạy đến, cười hì hì hỏi: “Cô chủ, cô không lạnh sao?”
An Đình Đình quay đầu liếc nhìn cô ta, trên khuôn mặt trẻ tuổi bồng bột của cô bé nở một nụ cười ngây thơ hồn nhiên.