Mục lục
Cô dâu bị chiếm đoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 491: EM HỌ CỦA MẶC DIỆU DƯƠNG


Những người bạn thuở nhỏ của Mặc Diệu Dương, còn có Tiêu Quân và Qúy Đình Kiêu cũng đều tham gia vào.


Rất nhanh, bọn họ đã nhận được một tin tức là người nhà họ Tần đã làm, về phần cụ thể là ai thì chắc có lẽ trong lòng của Tần Phong có dự đoán.


Mà đối phương cũng âm hiểm, đồng thời cũng chẳng thiết tha gì với việc thành công, rút lui không còn thấy bóng dáng đâu, căn bản cũng không thể nào điều tra ra được.


Về phần tại sao lại làm Tần Phong bị thương thì chắc có lẽ là những người đã làm chuyện đó muốn làm nhiễu loạn, mà những người này đều giống như là biến mất khỏi trái đất, có làm như thế nào cũng không điều tra ra được bất cứ thông tin nào.


“Diệu Dương, cháu đừng điều tra nữa, có lẽ là những người này đã không còn trên đời nữa.” Tần Phong đã có thể nói chuyện, chỉ là vết thương trên lưng vẫn làm cho ông ta không thể bước xuống giường được.


Mặc Diệu Dương và Long Đình Đình liếc mắt nhìn nhau, Long Đình Đình hỏi: “Ông ngoại, có phải là ông đã biết đó là ai rồi không?”


Tần Phong không hề giấu diếm, nhẹ gật đầu: “Không sai.”


“Là ai?” Là ai lại có lá gan lớn như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà lại bắt cóc trưởng bối trong gia tộc? Chắc chắn là người này muốn nhanh chóng có được thứ mà mình muốn, cho nên mới có thể đưa ra phương pháp này.


Tần Phong nhíu lông mày, có nỗi khổ khó nói thành lời.


Thế là bọn người Long Đình Đình lại trầm mặc, đối với chuyện này cho dù là trong lòng của ai thì đều sẽ không chịu được, huống hồ chi lại là người chủ của gia đình.


“Các cháu cứ yên tâm đi, đợi sau khi vết thương của ông lành rồi, ông trở về nhất định sẽ tự mình điều tra chuyện này cho rõ ràng, có liều cái mạng già này của ông thì ông cũng không thể để đám con cháu bất hiếu đó hủy hoại gia nghiệp nhà họ Tần.”


Long Đình Đình gật đầu.


Đúng lúc này đột nhiên có người vội vàng đẩy cửa xông vào.


Tất cả mọi người đều rất hồ nghi, rốt cuộc là ai mà bước vào ngay cả cửa cũng không biết gõ.


Người đến là một cô gái, độ tuổi khoảng chừng 23 24 tuổi, vóc dáng thật sự là trong veo như nước, dáng người rất là gầy yếu, tóc dài buông xả sau lưng, hình tượng một cô gái yếu đuối đến nỗi không thể ra gió, so sánh với hành vi lúc nãy ngay cả cửa cũng không gõ của cô ta quả thật tưởng như là hai người.


Cô gái vừa mới bước vào, nhìn thấy có nhiều người như vậy đầu tiên là hơi giật mình, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Cháu xin lỗi, là do cháu quá sốt ruột.” Sau đó, dưới tình huống không ai biểu hiện ra rằng mình có thể hiểu thì cô ta nhào đến trước giường bệnh của Tần Phong mà khóc lóc.


“Ông nội, ông sao vậy, ông không có sao đó chứ… làm cháu sợ muốn chết đi được… huhuhu… ông nội ơi…”


Long Đình Đình không khỏi sửng sờ.


Lúc cô gái này bước vào thì ở trên mặt cũng không hề có biểu cảm đau lòng, nhưng mà bây giờ khóc đến nỗi mặt toàn là nước mắt nước mũi, sự phát triển và dâng trào của cảm xúc cũng không khỏi quá…


Lại nhìn thấy biểu cảm của Tần Phong cũng không có vui mừng, từ hai hàng lông mày đang cau lại của ông thậm chí còn có thể nhìn ra được chút không kiên nhẫn, cái này là vì sao vậy? Long Đình Đình cảm thấy thắc mắc.


“Ông nội, ông có bị sao không, có bị thương ở nơi nào không. Ông nội, nếu như ông có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng… ông kêu Tú Nhi phải làm sao bây giờ đây… ông tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được…”


Trong lời nói dường như mối quan tâm nhiều nhất vẫn là lợi ích của riêng mình, đồng thời cũng đang âm thầm nhắc nhở Tần Phong cái gì đó.


Long Đình Đình ngạc nhiên, hóa ra cô ta chính là Tú Nhi, cô nhớ là lần trước ông ngoại đến đây cũng đã từng đề cập cô ta với Diệu Phong, nói như vậy thì Tú Nhi và Diệu Phong…


Nói thật thì ấn tượng đầu tiên của Long Đình Đình đối với Tú Nhi này cũng không phải là tốt lắm.


Tần Phong thì lại cảm thấy thật sự rất phiền, lạnh lùng nói: “Tôi vẫn còn chưa có chết đâu, cô khóc lóc sướt mướt ở chỗ này, ở trước mặt của nhiều người như vậy mà cũng không biết lên tiếng chào hỏi, có còn bộ dạng của con nhà gia giáo không.”


Lúc này Tú Nhi mới ngừng khóc thút thít, giả bộ như lau nước mắt, đứng dậy gật đầu chào hỏi với mọi người.


Rốt cuộc Long Đình Đình với cô ta cũng đã nhìn thẳng vào nhau một lần, không thể không nói quả thật là tướng mạo của Tú Nhi vô cùng xuất chúng, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt to xinh đẹp, má đỏ bừng, cái mũi nhỏ nhỏ cao thẳng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, khí chất vô cùng cổ điển.


Chỉ có điều là lời nói và cử chỉ của cô ta chênh lệch quá nhiều so với vẻ bề ngoài của cô ta.


Tú Nhi bị quát lớn, sắc mặt có chút thay đổi, nhưng mà cũng không ảnh hưởng gì đến cô ta, cô ta nói: “Ông nội, Tú Nhi cũng chỉ là lo lắng cho ông thôi.”


“Lo lắng à? Hừ!” Tần Phong hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô là đang lo lắng sau này tôi chết đi rồi thì cô không có cuộc sống dễ chịu chứ gì.”


“Ông nội, ông nói cái gì vậy chứ! Tú Nhi không có ý này đâu.” Tú Nhi bĩu môi.


“Không có à?” Tần Phong lạnh lùng lườm cô ta một cái: “Vậy tôi hỏi cô ai cho cô đến đây sao cô lại biết tôi đang bị thương phải nằm viện?”


“Cháu…” Tú Nhi lập tức nghẹn lời, cả nửa ngày sau dưới cái nhìn lạnh lùng chăm chú của Tần Phong, sắc mặt lập tức thay đổi, lo sốt vó nói: “Ông nội, không phải là ông đang nghi ngờ Tú Nhi đó chứ? Tú Nhi có lá gan lớn bao nhiêu đi nữa cũng không dám làm hại ông đâu.”


“Hừ, cô mà không có lá gan này à.”


“Ông nội, Tú Nhi thật sự không có đâu… ông nội, huhu…” Tú Nhi luống cuống khóc òa lên.


Long Đình Đình lại nhíu mày, mặc dù là nói chuyện này chưa chắc là cô nhóc Tú Nhi này làm ra, nhưng mà nhà họ Tần to lớn như vậy cũng chỉ có một mình cô ta chạy đến đây, chuyện này vẫn cảm thấy rất kỳ quặc. Lúc nãy ông ngoại cũng đã nói chuyện ông bị thương hình như cũng chưa công bố với Giang Nam, vậy thì sao người nhà họ Tần lại biết được chứ?


Cô suy nghĩ rồi bước lên một bước nói với Tú Nhi: “Tú Nhi à, trước tiên cô đừng khóc nữa, từ từ nói, giải thích chuyện này với ông ngoại một lần là được rồi, ông ngoại sẽ không thể nào không tin cô đâu.”


Tú Nhi ngẩng đầu lên một cái liếc nhìn về phía cô, tóc mái dài rũ xuống trên trái khiến cho người ta bỗng chốc không thể nhìn thấy rõ được đôi mắt của cô ta.


Mà Long Đình Đình cũng chỉ cảm thấy trước mắt bỗng lóe lên một cái mơ hồ, nhìn thấy được trong đôi mắt của cô ta phản chiếu ra một loại ánh sáng không thân thiết. Đợi đến khi cô tập trung nhìn vào, muốn tìm cho ra ngọn ngành thì cũng chỉ nhìn thấy cô ta mang theo dáng vẻ tủi thân.


Trong lòng nghi ngờ chẳng lẽ lúc nãy là do mình đã nhìn nhầm?


“Cô là ai vậy?” Tú Nhi trừng to đôi mắt đen lúng liếng vô hại tò mò nhìn sang cô.


Long Đình Đình thở phào, chắc chắn lúc nãy là do mình đã nhìn lầm rôi, cô gật đầu dịu dàng nói: “Tôi tên là Long Đình Đình, chắc hẳn là chị dâu của cô.”


“Chị dâu?” Tú Nhi giật mình, lập tức lớn tiếng nói: “Cô là vợ của anh Diệu Phong?”


Câu nói này dọa cho Long Đình Đình phải sửng sờ.


“Khụ…” Mặc Diệu Dương ở một bên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Cô ấy là vợ của tôi?”


Tú Nhi di chuyển tầm mắt, lúc nhìn thấy Mặc Diệu Dương thì gương mặt đột nhiên lại đỏ lên, ỏn à ỏn ẻn gọi một tiếng: “Anh họ hai…”


Mặc Diệu Dương híp mắt lại, di chuyển tầm mắt sàn chỗ khác.


Long Đình Đình thì lại gật đầu?” Tú Nhi, cô giải thích cho ông ngoại nghe một chút đi.”


“À.” Tú Nhi thu hồi ánh mắt trên người của Mặc Diệu Dương lại, trong mắt có chút cô đơn, sau đó mới nói với Tần Phong: “Ông nội, chuyện này thật sự không phải là do Tú Nhi đã làm đâu, hơn nữa có lẽ người trong nhà đều đã biết chuyện ông bị hãm hại rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK