Tâm trạng của Lôi Kinh Vũ cực kỳ phức tạp!
Anh ta vừa không muốn vi phạm lương tâm và đạo đức của chính mình lại vừa không nỡ bỏ rơi người phụ nữ này. Anh ta vẫn còn giữ lại ấn tượng về Cốc Nhược Lâm lúc trước khi du học.
Trong lòng anh ta đã xác định rằng Cốc Nhược Lâm chính là cô gái thiện lương, ngây thơ nhất trên đời này.
Nếu anh thật sự bỏ rơi cô ta thì dựa vào trí thông minh cùng sự linh hoạt của Long Đình Đình, có thể đùa chết cô ta bất cứ lúc nào. Nghĩ tới nghĩ lui mãi nhưng Lôi Kinh Vũ vẫn không quyết định được.
Cốc Nhược Lâm uy hiếp nói: “Tôi biết anh bây giờ không muốn giúp tôi, nhưng anh yên tâm, tôi không trách anh đâu cũng sẽ không miễn cưỡng anh điều gì hết. Chỉ là, từ nay về sau, xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Mặc kệ tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa thì tôi cũng sẽ tự mình gánh vác!”
Dứt lời, cô liền ngoảnh mặt bước đi.
Lôi Kinh Vũ bám theo, cố gắng dùng lời ngon ngọt để thuyết phục nhưng Cốc Nhược Lâm vẫn không nghe.
Sau khi vào phòng bệnh, cô liền khóa trái cửa, để mặt Lôi Kinh Vũ ở bên ngoài.
Lôi Kinh Vũ lo sốt vó. Sao cô nàng này lại cứng đầu như vậy chứ! Anh ta buộc phải nhún nhường, luôn miệng nói: “Được, được, được, tôi giúp cô, tôi giúp cô… Chuyện gì tôi cũng giúp cô hết!”
“Cạch” một tiếng, Cốc Nhược Lâm mở cửa ra: “Lần này anh nói thật chứ?”
“Thật!” Lôi Kinh Vũ nghiêm túc gật đầu.
“Không đổi ý?” Cốc Nhược Lâm nhướng mày, vân vê bàn tay của Lôi Kinh Vũ.
“Vĩnh viễn cũng không hối hận!” Lôi Kinh Vũ vừa trang nghiêm lại vừa nghiêm túc nói.
“Nếu anh hối hận thì… Tôi… Tôi sẽ trầm mình xuống sông…”
“Hey hey… Đại tiểu thư của tôi ơi, những lời này ngàn vạn lần không thể nói.” Lôi Kinh Vũ hận không thể bịt miệng cô ta lại.
Lúc này hai người mới đi vào phòng, đóng cửa lại.
Lôi Kinh Vũ bất lực lắc đầu, tự giễu mình yếu lòng, vì một người phụ nữ mà triệt để vứt bỏ chính mình. Anh ta nói: “Chuyện cấp bách trước mắt là cô phải dọn vào nhà lớn của nhà họ Mặc.”
Cốc Nhược Lâm lắc đầu, nói: “Tạm thời có lẽ là không thể, ông cụ nhà họ Mặc sẽ cực lực phản đối. Còn nữa, trong lòng Mặc Diệu Dương luôn tôn kính ông cụ Mặc nên lỡ như làm ông ta mất hứng thì mọi chuyện coi như xong, như vậy chẳng phải tôi sẽ bị mất mặt sao.”
Lôi Kinh Vũ ngẫm nghĩ một lát, phân tích kiểu đó cũng đúng. Anh ta gật đầu nói: “Một khi đã thế thì chờ sau khi cô ra viện, sẽ tìm mọi cách để Mặc Diệu Dương đến nhà học Cốc, nhà họ Mặc không thể về thì khỏi về.”
Ánh mắt Cốc Nhược Lâm lóe lên một tia mưu mô rồi gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ vậy. Có điều…”
“Có điều gì?” Lôi Kinh Vũ hỏi.
“Có điều… Tôi sợ là ông cụ Mặc sẽ kéo người tới nhà họ Cốc để đòi người lại.” Cốc Nhược Lâm nói. “Ông cụ ngoài miệng thì phun ra những lời tức giận nhưng dù gì Mặc Diệu Dương cũng do một tay ông ta nuôi lớn, sao có thể vì tôi mà vứt bỏ anh ta chứ. Đây là điều mà tôi e ngại.”
“Chuyện này để sau hẳn nói. Về chuyện đứa bé… Cô muốn giữa Mặc Diệu Dương lại đồng thời khiến anh ta kiên quyết đối đầu với ông cụ thì chỉ có một biện pháp duy nhất.”
“Biện pháp gì?” Cốc Nhược Lâm háo hức.
“Khiến anh ta áy náy với cô!”
Long Đình Đình liên tục gọi điện thoại cho Mặc Diệu Dương, khi cô sắp bỏ cuộc thì đối phương bắt máy. Rốt cục cũng chịu nghe điện thoại của cô rồi. Nhớ ngày xưa, cô mà gọi thì chỉ cần đổ chuông một tiếng thôi là anh bắt máy ngay, đúng là thời thế đổi thay!
“Mặc…”
“Mợ hai, tổng giám đốc đang họp, cô có chuyện gì không? Tôi sẽ chuyển lời giúp cô.”
“Ồ… Là Hằng à?”
“Là tôi, mợ hai.”
Mặc Diệu Dương, anh có thể lấy cái cớ khác được không? Đây là điện thoại riêng của anh, dù có là cuộc họp quan trọng thế nào đi nữa thì anh cũng không thể đưa cho trợ lý của mình nghe máy được.
“Hằng, khi nào thì cuộc họp của Mặc Diệu Dương kết thúc được?” Long Đình Đình quyết định diễn kịch cùng bọn họ.
“Uhm… Chuyện này… Tôi cũng không rõ lắm.” Trần Hằng ấp a ấp úng trong điện thoại.
“Được rồi, vài tiếng nữa tôi sẽ gọi lại.” Long Đình Đình bất đắc dĩ cúp máy.
Trần Hằng nghe thấy tiếng “tút tút” vang lên mới đặt điện thoại của tổng giám đốc xuống bằng bàn tay đang đeo găng. Cũng không biết lần này tổng giám đốc đã xảy ra chuyện gì nữa, văn phòng của anh đã không còn là nơi mà anh ta và thư ký có thể tùy ý ra vào. Hơn nữa, chỉ cần là trình tư liệu hay làm gì khác, anh đều yêu cầu họ phải đeo găng tay.
Từ lâu đã nghe nói tổng giám đốc thích sạch sẽ nhưng… Như vầy cũng hơi quá rồi!
Anh ta cuối đầu, chuẩn bị cởi găng tay xuống.
“Đừng động vào nó.” Mặc Mặc Diệu Dương đột nhiên lạnh lùng nói.
Trần Hằng giật mình sửng sốt một lát, rồi dừng hành động tháo găng ta ra, gật đầu nói: “Vâng!”
“Đi ra ngoài đi.” Mặc Diệu Dương ngã lưng vào ghế, lim dim hai mắt.
“Vâng.” Trần Hằng gật đầu, rời đi.
Sau khi cửa phòng được đóng lại, Mặc Diệu Dương mới chậm rãi mở mắt, duỗi người tới cầm chiếc di động cá nhân của mình lên. Trên màn hình vẫn còn lưu lại số của cuộc gọi gần nhất, trên đó hiện rõ dòng chữ “Vợ yêu” còn dãy số bên dưới thì anh ta đã thuộc nằm lòng có thể đọc vanh vách!
Ngày xưa, mỗi khi Tần Mạc gọi đến, dù cho anh có đang ở đâu, hay đang làm gì đi nữa thì cũng sẽ bắt máy ngay lập tức nhưng bây giờ anh không dám.
Anh sợ mình kềm lòng không đặng, sợ mình lại nói ra những lời khiến cô bị tổn thương.
Tên Mặc Diệu Lương chết tiệc! Đợi anh “ép” được người phụ nữ mà anh yêu rời đi thì chẳng còn gì có thể ngăn cản anh sống chết cùng anh ta nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của Mặc Diệu Lương vang lên.
Mặc Diệu Dương cầm lấy di động, thấy là Tần Mạc gọi đến thì cười khẩy một tiếng rồi ném điện thoại vào thùng rác.
Tòa nhà Mặc thị, Long Đình Đình ăn mặc rất đơn giản. Không quá nhạt nhòa cũng không quá phô trương.
Bởi vì cô đã từng đến đây cho nên nhân viên lễ tân nhận ra cô và lịch sự nói: “Thưa phu nhân, tôi sẽ thông báo cho tổng giám đốc.”
“Cám ơn.” Long Đình Đình nở một nụ cười dịu dàng và đoan trang.
Mấy phút sau, nhân viên lễ tân đặt điện thoại xuống, mỉm cười nói: “Thưa phu nhân, hiện tại tổng giám đốc không có cuộc họp nào cả, anh ấy đang ở trong văn phòng.”
“Cám ơn.” Long Đình Đình mỉm cười gật đầu rồi đi về phía thang máy.
Bởi vì suốt mấy ngày nay không liên lạc được với Mặc Diệu Dương nên Long Đình Đình đành phải tự mình đến công ty tìm anh. Cô cứ có cảm giác rằng, người đàn ông này vẫn còn u mê chưa chịu tỉnh ngộ nên mới có thể bị Cốc Nhược Lâm lừa gạt. Cô có một dự cảm, hơn nữa dự cảm này rất mãnh liệt, đó là trong bụng Cốc Nhược Lâm chẳng có đứa bé nào cả!
Cửa thang máy “kính coong” một tiếng dừng lại ở tầng lầu văn phong của tổng giám đốc.
Long Đình Đình hít sâu một hơi rồi rặn ra một nụ cười đoan trang, dịu dàng, hào phóng rồi bước ra với một dáng vẻ tao nhã, duyên dáng. Dọc theo đường đi, những người nhận ra cô đều lịch sự chào hỏi còn cô cũng lần lượt mỉm cười đáp lại.