An Đình Đình đã bị giam trong Thuỷ Sam Uyển ba ngày, trong thời gian đó Mặc Diệu Dương chưa hề lộ mặt qua.
Tất cả những người làm ở trong nhà đều cẩn thận dè dặt, sợ mình nói gì sai, khiến cho tâm trạng mợ hai không vui. Nhưng trên thực tế, cho dù bọn họ không nói gì, tâm trạng của An Đình Đình cũng rất phức tạp.
Một Thuỷ Sam Uyển đã từng vô cùng ấm áp, bây giờ lại giống như một chiếc lồng vàng, nhốt cô lại một cách vững chắc. Cô không thể bay ra bầu trời bên ngoài, cho dù là đứng trong khoảng không thoáng đãng bên ngoài nhà, cũng cảm thấy không khí rất mong manh.
Hậu viện của Thuỷ Sam Uyển sau cuối mùa thu, hoa sen trong ao đã khô héo, không còn sức sống của mùa hè nữa. Cũng giống như tâm trạng của An Đình Đình lúc này, cảnh sắc tiêu điều.
“Chị dâu … chị dâu…”
Đột nhiên, giọng nói trong trẻo của Mặc Diệu Tuyết vang lên ở đằng sau không xa, trong lúc đó còn xen kẽ những tiếng bước chân vui vẻ của cô bé.
An Đình Đình quay đầu lại, liền nhìn thấy Mặc Diệu Tuyết vội vàng chạy tới.
“Chị dâu, em nhớ chị chết đi dược.” Mặc Diệu Tuyết chạy tới, ôm lấy An Đình Đình.
“Con nhỏ chết tiệt, sao em lại đến đây.” Tâm trạng của An Đình Đình uất ức đã lâu, lúc này nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp của Mặc Diệu Tuyết, lớp sương mù trong lòng cô cũng đã tiêu tan đi rất nhiều.
“Em đến thăm chị a, mấy ngày nay em đều đi tìm anh trai của em, nhưng anh ấy không cho em vào, nhưng mà em lại muốn đến thăm chị, thật là rầu chết em rồi.”
Mặc Diệu Tuyết nắm lấy cổ tay An Đình Đình, ngồi xuống với cô.
Nghe cô bé nhắc đến Mặc Diệu Dương, mi tâm An Đình Đình khẽ cau lại.
Mặc Diệu Tuyết cũng ý thức ra điều gì đó, liền cúi đầu xuống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện.
Sau một lúc, cô bé mới ngẩng đầu lên, vân vê vạt áo của An Đình Đình.
“Chị dâu.”
“Hửm?”
“Chị không trách em chứ.”
“Trách em cái gì?” An Đình Đình không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Trách em… ờm… trách em nhắc đến anh hai của em.” Giọng nói của Mặc Diệu Tuyết như tiếng muỗi vo ve, nhỏ vô cùng.
An Đình Đình cười nhạt, vươn tay chọt vào trán của cô gái nhỏ.
“Nhỏ ngốc, em làm gì phải tự trách chứ, đây là chuyện của chị và anh hai của em.”
Mặc Diệu Tuyết nghe vậy, sắc mặt mới từ âm u chuyển sang quang đãng. Vui vẻ mà ôm lấy An Đình Đình, nói: “Chị dâu em là tốt nhất.”
An Đình Đình thương yêu mà trợn trắng mắt với cô bé một cái: “Vậy có ai không đối tốt với em chứ?”
“Nhiều lắm, ví dụ như Cốc Nhược Lâm đó đó.” Mặc Diệu Tuyết bĩu môi, bắt đầu thổ tào: “Chị dâu, mấy ngày nay em đều đến tìm chị, nhưng người ở cửa không cho em vào. Em rất lo cho chị, không biết chị thế nào rồi. Nên đi cầu xin anh của em, cho em vào Thuỷ Sam Uyển gặp chị.
Mới bắt đầu anh của em không đồng ý, còn nói em sẽ quấy rầy chị nghỉ ngơi nữa, thật là tức chết em rồi. Cái ả Cốc Nhược Lâm đó, mỗi lần nhìn thấy em đi tìm anh của em thì liền không vui. Thật đúng là thú vị, em đi tìm anh trai của em, còn cần cô ta quản nhiều chuyện nữa chứ.”
Trong lòng An Đình Đình chợt thịch một cái, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh của em, luôn ở cùng cô ta sao?”
“Chứ còn gì nữa, tức chết em rồi.” Ngữ khí Mặc Diệu Tuyết bất bình: “Sau khi người phụ nữ đó vào nhà họ Mặc thì luôn ở trong Ngô Đồng Uyển. Chị ta còn luôn nằng nặc đòi ở Thuỷ Sam Uyển, nhưng bị anh trai em cự tuyệt rồi.”
An Đình Đình hoàn toàn im lặng.
Cô vốn chỉ nghĩ thân phận của mình thật đáng xấu hổ và nhục nhã. Nhưng không ngờ, vậy mà lại ti tiện đến bước đường này.
Thuỷ Sam Uyển vốn là nơi ở của mẹ Mặc Diệu Dương, nhưng mình lại sống trong đó.
Còn Mặc Diệu Dương và vợ chính thức, thì sống ở Ngô Đồng Uyển.
Thân phận của cô ta, thật sự đã đến bước ai ai cũng biết rồi.
“Chị dâu … chị dâu …” Nhìn thấy cô ngây ngốc, Mặc Diệu Tuyết liên tục gọi mấy tiếng.
“Tuyết Nhi, giúp chị dâu một việc, được không?” An Đình Đình đột nhiên nghiêm túc nói.
Mặc Diệu Tuyết cũng bị vẻ mặt nghiêm túc của cô lây nhiễm, cô gái nhỏ vỗ ngực nói: “Được chứ chị dâu, chị nói đi. Cho dù là chuyện gì, em đều giúp chị.”
“Giúp chị… rời khỏi đây!”
“Cái gì?” Cả người Mặc Diệu Tuyết đều sững sờ.
An Đình Đình đứng dậy, đi về phía ao: “Em cũng biết đó, thân phận của chị bây giờ xấu hổ cỡ nào. Nhưng mà Mặc Diệu Dương ép chị ở lại đây, chị thật sự sống không bằng chết. Nếu như em là chị, em gặp phải chuyện như thế này, em sẽ làm thế nào?”
Mặc Diệu Tuyết cũng đứng lên: “Nếu là em, em cũng sẽ lựa chọn rời đi giống như chị dâu.”
An Đình Đình quay người lại, ánh mắt mang theo khẩn cầu: “Bây giờ chỉ có em mới có thể giúp chị.”
“… Nhưng chị dâu, người giữ chị lại chính là anh hai của em. Em làm sao dám, sao dám phản bội anh ấy chứ, lỡ như bị anh ấy biết rồi, em chắc chắn sẽ chết đó!”
Không phải Mặc Diệu Tuyết không muốn giúp cô, mà là chuyện này thực sự quá nghiêm trọng. Cô bé có chút không dám gánh chịu hậu quả.
“Chẳng lẽ em muốn trơ mắt nhìn chị dâu mỗi ngày đều phải trải qua cuộc sống tủi nhục như vậy sao?”
“Chị dâu, em…” Mặc Diệu Tuyết vô cùng khó xử.
“Tuyết Nhi, coi như chị dâu cầu xin em!” An Đình Đình nghiến chặt răng, đầu gối chợt mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Mặc Diệu Tuyết giật bắn mình, có chút sững sờ: “Chị dâu, đừng như vậy, chị mau đứng lên … chị dâu.”
“Tuyết Nhi, chị biết yêu cầu của chị như thế này rất làm khó em, nhưng nếu như em không đồng ý, chị…chị sẽ quỳ mãi không đứng dậy.”
“Chị dâu, em …” Mặc Diệu Tuyết thật sự hết cách rồi, đành phải đồng ý: “Em đồng ý với chị.”
“Thật sao?” An Đình Đình ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự hi vọng.
“Ừm, chị dâu, chị mau đứng dậy đi, chị làm em sợ chết khiếp rồi.” Mặc Diệu Tuyết đỡ An Đình Đình dậy, khó xử mà nói: “Nhưng mà, em nên làm sao mới có thể giúp cho chị đây? Bên ngoài Thuỷ Sam Uyển này khắp nơi đều có người trông coi, nhà tổ vào buổi tối càng canh gác nghiêm ngặt hơn nữa, em sợ chuyện này khó làm đó.”
“Chuyện này không thể gấp gáp, chúng ta phải tính kế lâu dài. Chỉ cần em chịu giúp chị, chị có thể từ từ tạo cơ hội.” An Đình Đình lúc này mới bình tĩnh lại.
Mặc Diệu Tuyết yên lặng lắng nghe, thần sắc vô cùng phức tạp và sợ hãi.
Lúc chia tay, An Đình Đình còn nhiều lần dặn dò cô bé, bảo cô bé ngàn vạn lần không được làm ầm lên, nếu không sẽ mất đi tất cả cơ hội rời đi.
Mặc Diệu Tuyết rời khỏi Thuỷ Sam Uyển với vẻ mặt phức tạp, trên đường trở về, cô bé đều đang trầm tư về vấn đề này. Cô bé vẫn rất sợ hãi, lỡ như anh hai biết rồi thì cô sẽ làm sao đây?
Cô bé có thể cảm nhận được anh hai rất quan tâm đến chị dâu, nhưng anh hai lại đưa Cốc Nhược Lâm về … Sao chuyện người lớn lại phức tạp như vậy chứ?
Lúc này, Mặc Diệu Dương đang ra khỏi Lưu Thuỷ Uyển.
Về chuyện Cốc Kiến Bân và Cốc Kiến Lâm đã đào lại chuyện Uy Vũ Đường mấy mươi năm trước, anh và đám người Quý Đình Kiêu, Tiêu Quân thương lượng một chút. Chuyện này, thật sự rất khó nhằn.
Bởi vì anh còn tra ra được một đầu mối, hoá ra Uy Vũ Đường năm đó có liên hệ với thế lực tà ác ở nước ngoài. Lỡ như sự việc này bị bại lộ, nhà họ Mặc nhất định sẽ bị quy vào tội phản quốc.
Đến lúc đó, đừng nói là Mặc Viên Bằng, mà cả nhà tổ họ Mặc, thậm chí là những gia tộc khác có liên quan đến nhà họ Mặc đều sẽ gặp tai ương. Đây không phải là chuyện chết mười mấy người đơn giản nữa, mười mấy gia tộc thượng lưu ở Thành phố G đều sẽ bị liên luỵ. Hàng vạn mạng người, cái này không phải chuyện giỡn chơi.
Mặc Diệu Dương rất phát cáu, người đàn ông này luôn làm theo ý mình quen rồi, thời gian này lại vì chuyện của Uy Vũ Đường mà khắp nơi bị người ta kiềm chế. Với con át chủ bài này, nhà họ Cốc đã yêu cầu anh quá nhiều rồi, lần nào Mặc Diệu Dương đồng ý được thì anh cũng đồng ý, không đồng ý được thì chỉ có thể trì hoãn dây dưa.
Cái cảm giác bị người khác quản chế này đã đủ khiến anh không vui rồi.
Đối mặt, gặp phải Mặc Diệu Tuyết.
Cô bé này, mấy ngày nay cứ quấn lấy anh đòi đến Thuỷ Sam Uyển tìm An Đình Đình, đều bị anh từ chối. Hôm nay thực sự bị cô làm phiền đến không chịu nổi, mới cho phép đi một lần. Sao lại về nhanh vậy?
Mặc Diệu Dương phát hiện, sắc mặt của con bé Tuyết này rất tệ.
“Tuyết Nhi, em đang nghĩ gì vậy?” Mặc Diệu Dương đợi đến khi Mặc Diệu Tuyết đi đến trước mặt anh, mới đột nhiên hỏi như thế này.
Mặc Diệu Tuyết quả nhiên là đang trầm tư trong suy nghĩ của mình, đột nhiên bị hù một cái, đầu ngẩng lên, vỗ vỗ ngực mình: “Anh này, anh muốn hù chết em sao?”
Mặc Diệu Dương nhướng mày nói: “Có ai đi bộ như em không? Nhìn xuống dưới chân đếm đá à? Em không sợ đụng phải người già sao?”