An Đình Đình không xem trọng chuyện đó lắm, hơn nữa mấy ngày hôm nay lại vô cùng yên bình.
Nhưng cô vẫn đánh giá thấp một số chuyện…
Chiều ngày hôm sau Mặc Diệu Dương liên hệ với cục hàng không xin mở đường bay cho phi cơ tư nhân bay đến Paris. An Đình Đình chủ động xin nghỉ để đi tiễn anh.
An Đình Đình ở nhà với Mặc Diệu Phong, buổi sáng cô lái xe riêng đưa anh ta tới trường, tối đến cố gắng tan làm sớm một chút, để đi đón Mặc Diệu Phong rồi cùng nhau đi về biệt thự Thủy Mặc.
Mặc Diệu Phong rất hài lòng với sự sắp xếp này nên tâm trạng của anh rất tốt.
An Đình Đình đột nhiên nhận được tin rằng bên đối tác muốn tổ chức một buổi tiệc rượu để giới thiệu series phim “Mông Tháp”. Trong buổi tiệc sẽ có người chủ trì, khác mới, các vị minh tinh hạng A đến từ khắp nơi trên thế giới, lại còn tổ chức một buổi bầu phiếu trực tuyến để chọn ra diễn viên nữ chính cho phim, An Đình Đình hay là Sở Huệ Nhu.
An Đình Đình nghĩ rằng đây chỉ là một trò hề. Ai là nữ chính, ai là nữ phụ, chuyện này đã rõ như ban ngày rồi, chỉ cần xem ai nhiều đất diễn hơn là rõ. Thực chất, người ta vì muốn đẩy mạnh quảng bá cho nhãn hàng trang sức Mông Tháp nên mới bày ra cái trò lừa gạt người như thế.
Tuy nhiên, cô không đi thì cũng chẳng xong! Nếu đi, An Đình Đình không khỏi lo lắng rằng ở nơi ấy sẽ có chuyện chẳng lành xảy đến..
Lúc cô vẫn còn do dự chưa quyết, Tiêu Quân đi đến bên cạnh cô, “Đi thôi nào, mấy chuyện kiểu như vậy vốn dĩ đã có ảnh hưởng lớn rồi, nay em lại không có mặt, điều này chắc chắn sẽ gây trở ngại cho sự nghiệp sau này của em.”
“Nhưng mà…” An Đình Đình có chút lo lắng.
“Không sao đâu, anh sẽ phái thêm người âm thầm bảo vệ em”
An Đình Đình lắc đầu, điều làm cô bận lòng không phải vậy, mà là người đàn ông buộc phải ở nhà kia, Mạc Diệu Phong. Trước kia, khi cô phải về nhà muộn, chí ít trong nhà còn có Mặc Diệu Dương. Nhưng bây giờ Mặc Diệu Dương không có ở nhà, cô lại đi ra ngoài, chẳng phải Mặc Diệu Phong sẽ ở nhà một mình sao?
Tuy biệt thự Thanh Thủy Uyển có rất nhiều bảo vệ, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra với Mặc Diệu Phong. Hơn nữa, thân phận của anh là thế, ai dám động đến anh ta? Chỉ là… nói cho cùng, An Đình Đình sợ anh ta buồn lòng.
Quả nhiên, sau khi nghi An Đình Đình thông báo rằng tối nay cô sẽ đi ra ngoài tiếp khách, Mặc Diệu Phong liền cực lực phản đối.
“Anh Phong, tôi hứa với anh nhất định sẽ mau về nhà.” An Đình Đình nắm lấy tay anh. nhưng anh lại quay người đi, quay lưng lại với cô gầm gừ kêu lên mấy tiếng.
“Anh Phong, có được không nào? Tôi đảm bảo với anh sẽ mau chóng quay về nhà.”
“Không được, Đình Đình, có mà cô không thích tôi ấy, cô muốn hẹn hò với người đàn ông khác, đúng không hả?”
“…” An Đình Đình cảm thấy như đầu vừa bị trúng sét đánh!
Tên ngốc này, từ bao giờ đã trở thành đồ xấu xa thế này? Mấy lời kia rốt cuộc anh ta học từ ai đây.
“Tất nhiên không phải rồi, người em yêu quý nhất vẫn là Anh Phong mà.” An Đình Đình định quay người anh ta lại, nhưng anh ta không chịu, vẫn gầm ghè kêu phản kháng.
Bây giờ thì phải làm gì đây? Nếu anh ta cứ như thế này, chắc chắn cô không thể nào rời đi được, tuy nhiên, cô cũng chẳng đành lòng để anh ta ở nhà một mình, cách nào thì lòng An Đình Đình cũng chẳng nỡ làm.
Có lẽ anh ta không nỡ nhìn thấy cô khó xử, Mặc Diệu Phong quay người lại, nói “Hay là thế này đi, em đưa anh đi cùng.”
“Không được!” An Đình Đình quả quyết từ chối.
Tuy chỉ là tham gia tiệc và có người âm thầm bảo vệ, nhưng lỡ như xảy ra sơ suất, lỡ như anh Phong có chuyện gì ngoài ý muốn, thì làm sao cô giải thích được chuyện xuất ngoại đi Pari với Mặc Diệu Dương đây?
Mặc Diệu Phong sững người, dường như không ngờ được rằng An Đình Đình lại có thể không chịu thương lượng mà thẳng thừng từ chối ngay..
Anh ta lập tức tỏ vẻ đáng thương, cả người ngã xuống sô pha, khuôn mặt một vẻ cô đơn lẫn phiền muộn, nói rằng: “Đình Đình à, anh hiểu rồi, em không yêu anh nữa rồi.”
Nhìn thấy bóng hình nhỏ bé đáng thương ấy, quả thực càng nhìn càng chịu không nổi.
“Làm gì có, anh Phong, anh nói lung tung cái gì thế.” An Đình Đình luống ca luống cuống đáp.
“Em không yêu tôi nữa rồi.” Mặc Diệu Phong nói, nheo mắt lại, giọng nói không giấu nổi sự đau lòng, vừa nói, vừa thở dài không hơi.
Bộ dạng này đâu khác một cô vợ nhỏ bị người ta ruồng rẫy, một lòng tủi thân, khuôn mặt tràn đầy nỗi cô đơn.
An Đình Đình nhíu mày, lại bắt đầu rồi!
“Tôi biết cô Đình Đình sẽ ghét bỏ tôi, một khi đã chán ghét tôi rồi, thích anh trai khác rồi… Tôi biết rồi, cô mau chóng rời khỏi tôi đi, tôi biết rồi, cô…”
“Được rồi được rồi, tôi xin anh đấy, anh đừng nói nữa, tôi đồng ý với anh, tôi dẫn anh đi cùng được chưa nào?” An Đình Đình quả nhiên đối phó không nổi nữa, đành phải đáp ứng yêu cầu của anh ta.
Lúc này Mặc Diệu phong lại tràn đầy sức sống trở lại nắm lấy tay cô vui vẻ nói: “Thật sao? Cô Đình Đình không được lừa tôi đấy.”
“Thật mà, tôi không lừa anh.” An Đình Đình bất lực nhún vai, vươn ngón tay ấn vào trán Mặc Diệu Phong.
Cứ như vậy An Đình Đình bất lực đồng ý yêu cầu của Mặc Diệu Phong. Dưới sự cho phép của cô, quản gia lấy danh nghĩa của biệt thự Thủy Mặc đặt hai bộ lễ phục ở cửa hàng.
Thật lòng mà nói lúc Mặc Diệu Phong mặt bộ vest lên thì An Đình Đình đã thấy vô cùng kinh ngạc.
Nếu Mặc Diệu Dương đẹp trai bởi sự trầm tĩnh thì Mặc Diệu Phong lại đẹp bởi sự rạng rỡ như ánh mặt trời. Khuôn mặt của anh luôn nở nụ cười tươi như hoa như một người con trai ấm áp, có thể khiến tâm tình của người ta vui vẻ hơn ngay tức khắc.
Ngoại hình, khí chất, dáng người và chiều cao của Mặc Diệu Phong không thua kém em trai anh là Mặc Diệu Dương… trái tim An Đình Đình ấm áp mà chua chát quặn thắt lại.
Sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Khiến một người đầy cao ngạo như anh ấy vĩnh viễn kẹt lại ở trí não như một đứa trẻ?
“Đình Đình em nhìn anh đi như này có đẹp trai không? Mặc Diệu Phong như nhìn thấy ánh mắt mơ màng của An Đình Đình khiến người con trai ấm áp ấy cũng bắt đầu ngại ngùng.
An Đình Đình nắm hai tay của anh lắc sang hai bên: “Đẹp lắm, đương nhiên là đẹp! Anh Phong nhà chúng ta là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời.”
“Hi hi hi…” Mặt Mặc Diệu Phong bắt đầu ửng đỏ: “Thế… Đình Đình so sánh giữa anh và em trai thì sao?”
“Anh ấy ư?” An Đình Đình ngẩn người
“Cô cũng biết em trai tôi mới là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời.” Mặc Diệu Phong nói sau đó nhìn vào khuôn mặt của An Đình Đình: “So với em trai thì cô thấy ai đẹp trai hơn?”
Lẽ nào anh ấy biết gì ư? Lòng An Đình Đình chợt run rẩy.
Nhưng nghĩ lại lại thấy không thể nào.
Trí tuệ của anh trai ngốc không phát triển. anh không thể nào biết được chuyện giữa đàn ông phụ nữ.
“Đương nhiên là anh Phong đẹp trai nhất rồi.” An Đình Đình nói.
“A… thật sao?” Mặc Diệu Phong quả nhiên không hiểu, thấy cô nói vậy thì mặt chợt nở nụ cười.
“Đương nhiên rồi, trong lòng em, anh Phong nhà chúng ta là đẹp trai nhất nhất luôn.”
“Ha ha…” Mặc Diệu Phong cười to, vui vẻ ôm An Đình Đình quay vòng vòng.