Ánh mắt của Long Đình Đình cũng dừng lại ở hướng đó.
Dù là ở đâu, người đàn ông này luôn luôn bị một đám đông vây quanh, đứng ở nơi ánh đèn xuất hiện. Giống như hoàng đế, người luôn được mọi người vây quanh!
Có lẽ anh đã chán ngán sự đối đãi này từ lâu. Đối mặt với ánh mắt chú trọng của tất cả mọi người, bắt chuyện thân thiện hay cố ý nịnh hót, anh vẫn luôn khiêm tốn, bình tĩnh nhàn nhã, thản nhiên như không.
Người phụ nữ bên cạnh cũng không phải là con nhà nghèo hèn. Rất có phong thái của con nhà danh giá, trên mặt là nụ cười mỉm, đối mặt với ánh mắt của mọi người cũng không tỏ vẻ được người yêu thương mà lo sợ, mà đứng bên cạnh người đàn ông tuấn tú xuất sắc như Mặc Diệu Dương, cô ta cũng rất đúng mực! Đúng là tiểu thư khuê các biết điều.
Ngược lại, Long Đình Đình không khỏi nhớ khi cái hồi đầu cô đứng bên người đàn ông đó. Đủ loại cảm xúc ập đến.
Người so với người, đúng là tức chết người.
Cô của lúc đó, trong người chẳng có cảm giác tự tin này. Cứ luôn thấy chẳng có sức mạnh và tự tin.
“Nhìn gì thế? Đẹp trai đến thế à?” Cố Thanh Thành thấy cô cứ nhìn chằm chằm hướng đó rồi sững ra, tâm trạng trở nên rất khó chịu.
“À, không, không có gì.” Long Đình Đình chợt lấy lại tinh thần, vội vàng thu hồi tầm mắt, hai má ửng đỏ!
Chết tiệt! Ở đây có nhiều người như thế mà cô lại đứng yên nhìn chằm chằm? Đây đúng là quá… mất mặt. Nhưng cô cũng không có ý khác, ban nãy thật sự chỉ là nghĩ đến chuyện khác.
“Xem ra em vẫn cứ nhớ mãi không quên anh ta.” Cố Thanh Thành nhếch môi giễu cợt nói.
Long Đình Đình tức giận trợn mắt nhìn anh ta: “Lo giữ mồm giữ miệng anh đi!”
“Haha, nếu không có thì tốt, đi lên với tôi.” Cố Thanh Thành nói, cầm lấy tay đi tới tới chỗ Mặc Diệu Dương đang đứng.
Trái tim Long Đình Đình run lên.
Người này muốn làm gì? Anh ta đi qua đâu vậy? Anh ta muốn nói chuyện với Mặc Diệu Dương sao? Vậy kéo cô theo làm gì? Cô không muốn gặp lại người đàn ông đó, không muốn lại bị anh hạ thấp mắng mỏ nặng nề!
Nhưng trong tình cảnh này, cô lại không thể mạnh mẽ giãy giụa. Mà người đàn ông này lại không muốn bỏ cô ra.
Làm sau đây? Mình nên làm gì?
Trong lòng Long Đình Đình rối loạn! Thật sự hết cách, đã bao nhiêu tuổi rồi? Mà trong lòng cứ không bình tĩnh nổi. Trong chốc lát, mắt cô nhìn quanh sảnh. Phát hiện, mỗi một người ở đây đều ăn mặc lộng lẫy tham dự, trên mặt nở nụ cười mỉm khách sao, khi giơ tay hay nhấc chân vừa lạnh nhạt, mà cũng không mất đi sự đoan trang lễ phép.
Mỗi một người ở đây đều thế. Đều biết diễn kịch như vậy, cứ giả vờ thành một người khác. Thực tế, ai mà biết được trong âm thầm bọn họ có phẩm hạnh gì chứ?
Tại sao bọn họ làm được mà mình lại không được?
Đúng là Cố Thanh Thành đưa cô đến chỗ Mặc Diệu Dương. Ánh mắt của Tiểu Hy đã chú ý đến bọn họ, ánh mắt dừng trên người Cố Thanh Thành một lúc rồi mỉm cười gật đầu. Khi dời mắt qua nhìn qua, trong mắt thoáng hiện sự ngạc nhiên nhưng đã nhanh chóng biến mất.
Cô ta quay đầu, thân mật kéo Mặc Diệu Dương lại, nói: “Diệu Dương, anh nhìn xem, hình như qua tìm anh đó.”
Lúc này Mặc Diệu Dương đang nói chuyện với người bên cạnh mình, dường như không để ý bên này.
Long Đình Đình ngẩng đầu thì nhìn thấy góc nghiêng của anh. Gồm lúc anh nói chuyện, yết hầu ở cổ chuyển động, còn có thỉnh thoảng anh sẽ cười mỉm, đối với cô tất cả những chuyện này, từng rất quen thuôc, nhưng hôm nay lại… xa lạ như thế!
Hít thở lập tức trở nên khó khăn. Máu trong người đều xộc lên não! Rồi đột nhiên thấy ánh đèn trên đầu quá sáng, sáng trưng luôn, khiến cô đau cả mắt.
Cô bạt mạng chớp mắt, muốn từ từ thích ứng cảm giác đau nhức khi bị ánh đèn đâm vào mắt. Lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng người này ông này cứ không chịu buông tay cô ta.
Bỗng nhiên! Cô cảm thấy bàn tay bị người đàn ông cầm lấy, đột nhiên như bị bàn tay to như cái kìm của anh ta siết chặt. Khớp xương trên ngón tay lập tức cảm thấy cơn đau nhức nhối.
Nhưng cũng vì sự đau đớn này mới khiến cô nhanh chóng lấy lại tinh thần từ cảm xúc bàng hoàng, sợ hãi.
Lúc này cô đang làm gì vậy? Tại sao phải sợ như thế? Cô sợ cái gì? Sợ cô vẫn giống như khi trước, ép cô ở lại sao? Tuyệt đối không thể có chuyện đó được. Vậy thì, cô đang sợ gì vậy?
Mà lúc này, Mặc Diệu Dương nghe thấy giọng nói của Tiểu Hy nên quay đầu lại. Ánh mắt đó, lạnh nhạt lướt qua gương mặt của Long Đình Đình, thậm chí chẳng hề dừng lại một giây nào mà dời qua gương mặt của Tiểu Hy, gương mặt tuấn tú hơi ngạc nhiên.
Tiểu Hy mím cười, cười đến ngọt ngào: “Chắc là đến tìm anh.”
Theo ánh mắt của cô ta, nhìn qua Long Đình Đình: “Cô tìm tôi?” Giọng điệu rất không kiên nhẫn.
“Không, là tôi tìm anh.” Cố Thanh Thành lập tức tiếp lời.
Mặc Diệu Dương mãnh liệt ngước mắt, đôi mắt đó như lưỡi dao sắc bén quét tới anh ta. Chỉ thấy Cố Thanh Thành cười khuynh thành: “Còn định làm quen với cậu hai nhà họ Mặc, ai ngờ bạn gái tôi và cậu hai Mặc lại là người quen, đúng là trùng hợp.” Nói xong, quay đầu, ánh mắt cưng chiều nhìn Long Đình Đình.
Trên mặt Long Đình Đình nở một nụ cười nhàn nhạt. Đây là sự dịu dàng ấm áp tản ra từ trong người, cô nhàn nhạt cười, gật đầu với Mặc Diệu Dương: “Cậu hai Mặc hiểu lầm rồi, không phải tôi tìm anh.”
“Đình Đình, em và cậu hai Mặc làm sao mà quen nhau vậy? Sao trước giờ anh không thấy em nhắc đến chuyện này?” Cố Thanh Thành nghiêm túc hỏi, trên gương mặt tuấn tú còn hơi ngạc nhiên.
Nói như thật vậy! Đúng là ngôi sao nổi tiếng, không đi diễn kịch đúng là người tài không được trọng dụng.
Mặc Diệu Dương không hề nói gì, Long Đình Đình thản nhiên nói: “Chồng trước của tôi.”
Một câu “chồng trước” giống như một cái búa to, hung hãn đập lên cánh cửa lòng Mặc Diệu Dương. Hơi thở của anh, lồng ngực của anh như bị người ta chặn lại, làm cách nào cũng không thông nổi.
Cố Thanh Thành ra vẻ ngạc nhiên nhìn cô: “Cục cưng, em lừa anh đấy à? Chồng cũ của em là cậu hai nhà họ Mặc ư. Nhưng chẳng phải em từng nói với anh là chồng em đã chết sao!”
Một câu nói khiến Mặc Diệu Dương đen mặt, gương mặt Tiểu Hy thì cứng đờ, Long Đình Đình thì…
Cô cười: “Muốn tạm biệt quá khứ, chẳng phải nên nhẫn tâm một chút sao. Chết rồi thôi, tan thành mây khói, chẳng còn gì nữa!”
Có vẻ Cố Thanh Thành rất hài lòng với câu trả lời này, gật đầu nói: “Anh rất tán thành với quan điểm của em. Đợi sau nay anh đón con của chúng ta về, thì sẽ bảo nó gọi anh là ba.”
“Chúng ta” trong câu này, Cố Thanh Thành nhấn mạnh, giống như cố ý nói cho người nào đó nghe!
Quả nhiên Mặc Diệu Dương sa sầm mặt lại, mỉa mai nói: “Cậu Cố thích đổ vỏ thế sao?”
Những lời này, đúng là đang cười nhạo Cố Thanh Thành tự cắm sừng cho chính mình.