Chương 89: AI CÓ THỂ ĐÊ TIỆN HƠN BÀ
Mặc Chấn Ngôn đã đến tuổi thất tuần, nhưng Quan Chi Thu của ông ta vẫn đỡ lấy bên cạnh. Khoác lên mình một bộ sườn xám hoạ tiết hoa sen, da thịt trắng nõn, trang điểm tinh tế, kiểu tóc đoan trang, nghiễm nhiên trẻ hơn hai mươi tuổi so với Mặc Chấn Ngôn.
Vừa vào cửa, Quan Chi Thu reo lên: “Mặc Diệu Dương đâu, gọi nó ra đây cho tôi.”
Người giúp việc nói: “Cậu chủ đang ở phòng ngủ nghỉ ngơi.”
Quan Chi Thu lạnh lùng nhếch khóe miệng hỏi: “Nghỉ ngơi? Đừng có giả vờ với tôi. Cậu đi gọi nó xuống đây.”
Người giúp việc liên tục gật đầu, đi lên lầu.
Đúng lúc này, Mặc Diệu Dương mặc quần áo ở nhà từ trên lầu đi xuống. Dáng vẻ chậm chạp lười biếng, mặt mày rất là ngả ngớn, hoàn toàn có Quan Chi Thu trong mắt.
Quan Chi Thu nhếch mày nói: “Mặc Diệu Dương, cậu bỏ mặc cháu gái tôi bị người hãm hại, lại cùng người phụ nữ đã hãm hại nó qua đêm. Cậu quả thực không coi nhà Quan chúng tôi ra gì.”
Mặc Diệu Dương lạnh lùng nhìn bà ta một chút: “Bà già chết tiệt, câm miệng lại cho tôi.”
“Cậu…… Quan Chi Thu tức giận, quay về phía Mặc Chấn Ngôn cầu cứu: “Anh Ngôn, anh xem xem con trai anh.
Không lễ phép với em gì cả. Em không dám tưởng tượng sau này em già rồi, nó sẽ ngược đãi em như thế nào nữa.”
Vừa nói vừa ra vẻ oan ức của một người vợ, bắt đầu thút tha thút thít.
Mặc Chấn Ngôn cảm thấy mất mặt, quát lớn: “Diệu Dương, thế nào đi nữa Quan Chi Thu cũng là mẹ của con. Sao con có thể dùng loại thái độ này nói chuyện với bà ấy.”
Mặc Diệu Dương cười nhạt một tiếng, đi thẳng tới ghế sofa, ngồi xuống.
Chân bắt chéo, liếc xéo Quan Chi Thu: “Thái độ này thế nào? Không chửi bà ta, càng không đánh bà ta, không nên khách khí quát”
“Con…… Mặc Chấn Ngôn bực tức.
Quan Chỉ Thu bĩu môi, oan ức quay lại nhìn Mặc Chấn Ngôn.
“Anh Ngôn, anh cứ mặc nó bắt nạt em vậy sao? Anh cũng nhìn thấy, dáng vẻ đau khổ của Nhu Nhu tối hôm qua rồi đó. Nó là con dâu nhà họ Mặc chúng ta đó!”
Mặc Chấn Ngôn khuôn mặt ôn nhu cưng chiều, cẩn thận an ủi bà ta.
Mặc Diệu Dương ở một bên, lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt hiện lên hai chữ chán ghét.
Nghiêng tai Mặc Chấn Ngôn nói: “Diệu Dương con xem con là Quan Chi Thu tức giận rồi, mau xin lỗi bà ấy đi.”
“Xùy.” Mặc Diệu Dương như nghe được một trò cười, cười nhạt một tiếng. Lạnh nhạt nói: “Xin lỗi bà ta? Dựa vào cái gì? Ông cảm thấy đáng không?
Mặc Chấn Ngôn lạnh mặt: “Con coi như nể mặt của ta cũng không được sao?”
“Xin lỗi, tôi nói sai rồi. Phải là —— Các người đều không xứng!”
“Con… Mặc Chấn Ngôn bị làm cho tức giận nói.
Quan Chi Thu không còn mang bộ mặt oan ức nữa, phẫn nộ trừng mắt nhìn Mặc Diệu Dương: “Cậu có lỗi với Nhu Nhu nhà chúng tôi.”
Mặc Diệu Dương thảnh thơi đứng dậy, tiến về phía quầy bar, tự rót cho mình một ly rượu vang, nhấm một ngụm, rồi mới lơ đãng nói: “Bà cũng đã nói là nhà của bà, chứ không phải nhà của chúng tôi!”
Quan Chỉ Thu bị câu nói này chặn cứng họng mắt trợn trắng.
Mặc Diệu Dương ngửa đầu, một hơi uống hết rượu vang trong chiếc ly đế cao. Đặt ly rượu sang một bên, nhấc chân đi lên lầu, nói: “Không biết hôm nay là cơn gió nào đưa các người tới, dù sao tôi cũng không ngồi đây cùng các
người. Các người thích ngồi cứ ngồi. Không thích ngồi thì tự về đi! Không tiễn.”
“Diệu Dương, đứng lại đó cho ta! Lần này, không cần Quan Chi Thu nói này nói kia, Mặc Chấn Ngôn tức giận quát lớn. “Chúng ta từ xa đến thăm con. Con lại có thái độ như này sao?”
Mặc Diệu Dương đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống: “Chẳng lẽ không phải đến hưng sư vấn tội sao?”
Mặc Chấn Ngôn đờ người, trên mặt xẹt hiện lên một nét suy nghĩ.
Lúc này, Quan Chi Thu nhảy ra, chỉ vào Mặc Diệu Dương mắng: “Cậu giấu kia con tiện nhân kia đi đâu rồi? Con tiện nhân, mê hoặc chồng người khác. Chia rẽ gia đình người khác. Cậu giao cô ta ra đây. Tôi nhất định phải cho cô ta một trận.
Nghe vậy, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Mặc Diệu Dương tối sầm lại.
“Nếu nói đê tiện. Thiên hạ này, ai còn có thể đê tiện hơn bà chứ.” Mặc Diệu Dương hừ một tiếng.
Quan Chỉ Thu bị chửi một trận. Khuôn mặt lúc tức giận, lúc sợ hãi.
Bà ta giận dữ buông tay Mặc Chấn Ngôn ra, như một người điên bổ nhào qua: “Hôm nay tôi liều mạng với cậu.”
“Tiểu Thu.” Mặc Chấn Ngôn thất kinh hô một tiếng, muốn chạy tới ngăn cản nhưng không kịp.
Ánh mắt Mặc Diệu Dương tối sầm xuống, bên trong chợt lóe lên sát khí. Không đợi Quan Chi Thu xông tới, anh mạnh mẽ nhấc chân, đạp một cước vào ngực Quan Chỉ Thu.
“Á..” Quan Chi Thu hét to một tiếng, từ cầu thang lăn xuống.
“Tiểu Thu.” Mặc Chấn Ngôn tiến lên, ôm lấy bà ta.
“Khụ…… Khụ……” Quan Chi Thu thở không ra hơi.
Mặc Chấn Ngôn tức giận quát lớn: “Nghịch tử, mày muốn gây án mạng hay sao?”
“Bà ta muốn chết, chẳng nhẽ tôi lại không đáp ứng!” Mặc Diệu Dương nhìn hai người dưới lầu, hung tợn nói: “Tôi nói rồi, một ngày nào đó đích thân tôi sẽ giết chết bà ta!”
“Mày…..”
“Tiễn khách!”
Mặc Diệu Dương đầu cũng không quay lại, đi về phòng.
An Đình Đình cứ trốn trong phòng của mình, dưới lầu xảy ra chuyện gì cô cũng không rõ lắm, nhưng có tiếng ồn ào, còn có tiếng vang của một vật nặng từ trên cầu thang lăn xuống, sau đó là một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, tiếng khóc, tiếng chửi rủa. Tất cả xảy ra như một cuộc hỗn loạn.
Dưới lâu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vốn định xuống dưới xem rõ ngọn ngành, nhưng nhớ tới lời cảnh báo của Mặc Diệu Dương. Vì lý do an toàn, cũng sợ mình xuất hiện mang lại phiền phức cho anh, cô cuối cùng vẫn nhịn được phần nào lòng hiếu kỳ.
Cuối cùng, bên ngoài cũng trở nên yên tĩnh. Cô cũng nghe ra bên ngoài tiếng ô tô rời đi. Cô đứng bên cửa sổ, quả nhiên, thấy chiếc xe hào nhoáng quyền uy của ông cụ vừa rồi chậm rãi rời khỏi biệt thự Thuỷ Mặc.
Đi xuống tầng, Mặc Diệu Dương không còn ở đây.
Vừa lúc nhìn thấy quản gia, cô kéo ông ta lại hỏi thăm.
Bác Trương có vẻ hơi khó xử.
An Đình Đình giả bộ tức giận nói: “Bác Trương, tôi là vợ của cậu chủ đó. Thế mà ông lại còn coi tôi là người ngoài sao?”
Bác Trương nhớ tới đêm hôm đó, Mặc Diệu Dương cảnh cáo, không còn khó chịu, nói những chuyện vừa xảy ra cho cô.
An Đình Đình ngẩn ngơ cả người!
Thì ra vừa rồi đến đúng là ba mẹ của Mặc Diệu Dương. Vừa rồi tiếng kêu la lợi hại như vậy, chẳng lẽ là đánh nhau rồi sao?
Chẳng lẽ, ba mẹ Mặc Diệu Dương lần này đến đây, chính là đến tìm kiếm tung tích của mình sao?
Lúc cô đang nhíu mày trầm tư, Trần Hằng tới.
Cô giống như thấy được vị cứu tinh đi tới đón tiếp lấy.
“Trần Hằng.”
“Vâng mợ cả.” Trần Hằng chào.
“Cậu mau đi xem cậu chủ một chút đi. Anh ấy bị ba đánh, chắc lúc này đang khó chịu trong phòng đấy.” An Đình Đình nói như thật.
“Hả…” Trần Hằng cố lắm mới nhịn được cười, trịnh trọng gật đầu nói: “Được. Tôi đi xem xem.”
“Ừm” An Đình Đình có chút phân vân.
Cô rất muốn đi cùng anh ta. Nhưng thư phòng là phòng chính của Thuỷ Mặc. Cô dường như không vào được…